Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 240

Thế nên trong lòng cô vẫn nghĩ rằng, vẫn cho rằng thời đại này cho dù có những người có tính tình vặn vẹo, nhưng người tốt lại nhiều hơn.
Không ngờ lại nhìn lầm người.
"Chuyện này, không phải vậy đâu chứ, Ngô Tinh có thể làm được cả chuyện này luôn sao?" Chu Phương nghe vậy, cũng thấy cực kỳ không thể tưởng tượng nổi, chị ấy cũng thấy tính tình Tương Lệ Lệ không tốt, không khoan dung được với mọi người, không dễ ở cùng. Bây giờ nghe thấy Hứa Nam Nam nói về chuyện Ngô Tinh làm, đột nhiên da gà chị ấy nổi hết cả lên. Ở cùng ký túc xá, sao chị ấy không phát hiện được những ác ý ẩn giấu của những người này cơ chứ. "Không được, chị thấy phải nhanh chóng chuyển đi thôi, nếu đúng như em nói thì chị có bị người khác bán đi cũng còn đếm tiền cho người ta mất."
Chu Phương vỗ lồng ngực, nói xong thì lại nói: "Vậy chuyện này em định làm sao, bây giờ ủy ban mỏ đã truyền ra rồi."
Vẻ mặt của Hứa Nam Nam vẫn như thường: "Nên làm gì thì cứ làm thế, trừ khi bọn họ cướp lấy, bằng không em chắc chắn sẽ không buông tay." Cô quả thật không sợ chuyện này là mấy. Cướp thì không thể nào rồi, sau khi dựng nước xác thật đã phải tịch thu về rất nhiều tài sản làm của công, nhưng lúc này đã qua thời điểm đó rồi, trừ khi chính quyền huyện ra mặt cưỡng ép thu hồi, không thì hầm mỏ cũng không có quyền bắt cô nhường căn nhà đó ra.
"Cướp thì không thể nào, lãnh đạo ủy ban mỏ cũng không hồ đồ, căn nhà này của em vốn dĩ đâu có thuộc về hầm mỏ. Nếu em không lấy ra thì hầm mỏ cũng không thể cướp lấy được, đây là chuyện trái pháp luật, xâm phạm quyền lợi của nhân dân, đây là chuyện mà quan liêu đại địa chủ của xã hội cũ mới làm, nhưng chắc chắn sẽ có người ở hầm mỏ gây rắc rối cho em." Chu Phương nhắc nhở.
Vào buổi sáng, ủy ban mỏ mở một cuộc họp với mấy công nhân mới đến, hỏi về tình hình công tác gần đây. Giống như Chu Phương đã nói, lãnh đạo ủy ban mỏ không có ai tìm Hứa Nam Nam hỏi về chuyện nhà cửa, có vẻ như không có ý định quản chuyện này.
Quản lý mỏ Cao Yến Sơn lắng nghe báo cáo về tình hình công tác của mọi người, trông ông rất hài lòng. Tư chất cũng tốp công nhân mới đến đều rất tốt, nhanh mồm nhanh miệng, cũng thực tế biết làm việc, cả những người cầm bút cũng khá là giỏi giang.
"Mọi người đến cũng được một thời gian rồi, có cảm tưởng gì không?"
Ngô Kiếm lập tức đứng lên, vẻ mặt nghiêm nghị: "Báo cáo, tôi có ý kiến."
Thấy có người phát biểu, quản lý mỏ Cao rất vui, cho anh ta phát biểu.
Ngô Kiếm liếc nhìn Hứa Nam Nam: "Là một phần tử của công đoàn, chúng tôi phải bảo đảm cho quyền lợi của công nhân. Buổi sáng hôm nay, đồng chí Tương Lệ Lệ - công nhân của nhà ăn có đến phản hồi với chúng tôi về một vấn đề."
Những người khác nghe thấy anh ta nói thế, sắc mặt ai nấy đều có phần khó tả. Hứa Nam Nam cau mày, ánh mắt nhìn Ngô Kiếm hệt như nhìn kẻ thần kinh.
"Đồng chí Tương Lệ Lệ nói rằng cuộc sống nhà ở ở khu mỏ bây giờ rất khó khăn. Cô ấy và người yêu bởi vì chuyện nhà cửa nên kéo dài đến bây giờ vẫn chưa kết hôn được. Trước kia lo nghĩ cho khó khăn ở hầm mỏ, nên không nhắc ra chuyện này. Nhưng hôm qua cô ấy phát hiện, có người thế mà một mình ở nhà có hai căn phòng. Các đồng chí, người ở hầm mỏ chúng ta đều là người thật thà chất phác, bao nhiêu người phải lo sầu vì vấn đề nhà cửa, ngay cả cưới xin cũng không cưới xin được, mấy đời phải chen chúc trong một căn phòng, nhiều người phải ưu sầu về chuyện nhà cửa như thế mà lại có người một mình ở nhà có hai căn phòng. Phải là loại người có tâm lý như thế mới có thể yên lòng thoải mái ở trong căn nhà tốt đẹp như vậy đây chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận