Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 655

"Cũng sắp rồi, thứ cần chuẩn bị thì nên chuẩn bị cho sớm. Bà và ông của cháu đều mong các cháu sống thật tốt. Sau này được nhiều con nhiều phúc."
Nói tới nhiều con nhiều phúc, bà Vu hơi phiền muộn. Con trai duy nhất của bà ấy hi sinh, đây là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng bà ấy.
Hứa Nam Nam nhìn bà ấy nói: "Bà ơi, cháu và anh Lâm đã bàn bạc, nếu như sau này sinh được hai đứa con thì sẽ để một đứa mang họ Vu."
Bà Vu nghe vậy, kinh ngạc nhìn cô: "Thật vậy sao?"
"Dạ." Hứa Nam Nam gật đầu. Đây không phải chỉ là xúc động nhất thời, mà hai người thật lòng muốn làm như vậy. Ông Vu và bà Vu là người đối xử với cô tốt nhất trong cả hai đời người. Có thể lúc ban đầu khi trở thành gia đình của nhau, trong lòng hai bên có mang tính toán. Nhưng chung sống lâu ngày, cô có thể cảm nhận được tình cảm chân thành của hai người già. Bọn họ là người tốt, là những con người tốt đẹp đã cho cô và Tiểu Mãn một mái nhà.
Bà Vu lau nước mắt: "Chuyện này không miễn cưỡng, không nên ép Tiểu Lâm. Nếu thằng bé không vui, cháu cũng đừng nhắc tới. Biết không?"
"Bà à, bà yên tâm đi." Hứa Nam Nam cười nói.
Sủi cảo làm xong đặt lên bàn, trên mặt bà Vu vẫn còn rất kích động, bà ấy còn ăn thêm được nửa tô mì.
Thấy bà ấy vui vẻ, Hứa Nam Nam cũng cảm thấy rất vui. Cô mong hai người già có thể sống thêm vài năm, sau đó được hưởng phúc. Nhìn thế giới tương lai muôn màu muôn vẻ.
Ăn sủi cảo xong, vừa định dọn dẹp chén đũa cùng với Tiểu Mãn, trong đầu cô truyền đến âm thanh ting ting. Hứa Nam Nam nhắm mắt liếc nhìn, là cậu Hai. Bây giờ chưa tới lúc vào trong phòng nghỉ ngơi, cô nhắn một tin nói không rảnh rồi ra ngoài. Kết quả Hứa Nam Nam vừa ra ngoài, trong đầu lại ting ting ting liên tục.
Hứa Nam Nam liếc nhìn, toàn là các biểu tượng cảm xúc khoa trương quá lố. Cô thấy cậu ta đúng là rảnh rỗi gây sự, trực tiếp ẩn cậu ta, sau đó mới mở mắt dọn dẹp chén đũa.
Ở bên kia, thanh niên tóc nâu kích động gửi rất nhiều tin nhắn qua, nhưng không được đáp lại. Cuối cùng cậu ta không đợi nổi, cầm điện thoại di động lên gọi.
Đầu điện thoại bên kia vừa mới nhận, người thanh niên kia đã kích động nói: "Cậu Ba, cậu thấy chưa, lần này người bán hàng giả kia làm lớn luôn rồi, cậu mau đi xem đi! Cậu nói xem người bán hàng giả đó lấy từ đâu mà cả ảnh chụp cũng làm được. Đúng là có bản lĩnh!"
Bởi vì quá mức kích động nên giọng nói của cậu ta hơi lớn.
Thanh niên bên kia cũng mở trang web ra, nhìn những thứ mới xuất hiện bên trên đó, cậu ta thấy hơi kinh ngạc xong rồi lại bình tĩnh trở lại, hỏi: "Anh thấy là chuyện gì?"
Cậu Hai suy nghĩ một lúc lâu, nghiêm túc cho ra kết luận: "Anh cuối cùng cũng biết người mở tiệm là ai. Người bình thường sao có thể có bản lĩnh lớn như vậy. Hàng thật hàng giả đều có thể làm ra, quá đỉnh. Hơn nữa lần trước anh chỉ mới hố hàng cô ta một lần là cứ xui xẻo mãi."
"Anh cũng cảm thấy là..."
"Đúng vậy, chắc chắn đối phương là người do bà cụ cử tới. Bà muốn anh trưởng thành hơn, muốn kéo anh vào con đường đồ cổ. Do bình thường anh vô dụng quá nên khiến bà cụ lo lắng. Bà cụ lo lắng suy nghĩ cho anh, cậu Ba, cậu nói xem sao anh lại vô dụng thế." Giọng nói của cậu Hai hơi nghẹn ngào.
"Anh định thế nào?"
"Anh không thể phụ lòng mong mỏi của bà ấy. Anh phải chấn chỉnh bản thân lại, làm lại cuộc đời. Anh quyết định sẽ giả vờ như không gì cả."
"Thứ đó đã bày ra luôn rồi, anh giả vờ không biết thế nào?"
"Đây là chỗ cao siêu của bà cụ. Bà ấy muốn thử xem lòng anh thế nào thì anh càng phải tỏ ra bình tĩnh. Không quan tâm hơn thua. Anh sẽ chân thành hợp tác với người đó, đi lên con đường mà bà cụ muốn anh đi. Đúng vậy, anh quyết định, anh muốn điều hành cơ sở đấu giá. Sau đó lấy những đồ vật trong cửa hàng đi bán đấu giá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận