Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 669

Lâm Thanh Bách lấy ra một điếu thuốc, nhưng không châm lửa, nét mặt mang theo vài phần không rõ. "Cô đang uy hiếp tôi?"
Hứa Hồng bất chấp nói: "Có thể nói như vậy. Nếu như cha của Lưu Hồng Quân biết sự thật, chắc chắn ông ta sẽ hận anh."
"Hồng Hồng, con đang nói bậy gì thế." Hứa Kiến Hải mắng. Tìm người ta giúp đỡ, không thể nói lung tung thế được.
Hứa Hồng không thèm quan tâm tới gã ta, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Thanh Bách.
Lâm Thanh Bách nói: "Nếu như hai người muốn gặp bộ trưởng Lưu, có thể chờ ở đây, đợi chút nữa ông ta sẽ đi ra."
Nghe thấy Lâm Thanh Bách nói ra hành tung của Lưu Kiến Quân, Hứa Hồng mừng thầm, nghĩ anh kiêng dè chuyện này nên mới nói như vậy. Chị ta tiếp tục nói: "Còn muốn phiền bộ trưởng Lâm chờ cùng chúng tôi, đến lúc đó tiện nói chuyện."
Chỉ cần Lâm Thanh Bách chịu ra mặt, chuyện này nhà họ Lưu phải cắn răng chịu đựng thôi.
Lâm Thanh Bách nở nụ cười, nụ cười mang theo vẻ lạnh lẽo: "Đợi Lưu Kiến Quân đi ra, hai người muốn nói cái gì cũng được. Nhưng mà cô nên nhớ kỹ một điều, ban đầu người bám víu Lưu Hồng Quân chính là cô. Cô nói đến lúc đó Lưu Kiến Quân biết chuyện này, ông ta sẽ như thế nào? Có công sức để làm thế này thì không bằng đi tới cục cảnh sát, không được nữa thì cũng có thể lên tỉnh. À, đừng nên tùy tiện uy hiếp người khác. Dù sao thiệt thòi cô phải chịu sẽ không nhỏ đâu."
Nói xong anh xoay người đi vào trong.
Hứa Kiến Hải nghe mà thấy hoang mang, gã ta quay đầu lại nhìn con gái mình, khuôn mặt kia hết xanh rồi trắng: "Hồng Hồng, chuyện gì vậy?"
Hứa Hồng bắt lấy cánh tay của gã, ngón tay run rẩy: "Cha, con muốn tới cục cảnh sát, con muốn tố cáo Lưu Kiến Quân, tố cáo con của ông ta đã giở trò lưu manh với con."
Hứa Kiến Hải nghe xong lời này, hai mắt như sắp trừng ra ngoài: "Rốt cuộc có chuyện gì, con nói rõ ràng cho cha nghe."
Hứa Hồng dùng sức lắc đầu. Chị ta không dám nói, thật sự không dám nói. Tên họ Lâm kia nói đúng. Ban đầu là chị ta bám lấy Lưu Hồng Quân, nếu như để Lưu Kiến Quân biết được sự thật, ông ta sẽ oán giận nhà họ Lâm, nhưng chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ đầu sỏ là chị ta.
"Đi lên tỉnh!"
Bây giờ ngay cả cục cảnh sát chị ta cũng không dám đi. Chỉ có thể vội vàng đi lên tỉnh. Muốn nhanh chóng ép Lưu Kiến Quân đồng ý chuyện cưới xin này.
Bên trong bộ vũ trang, Lâm Thanh Bách nghe nói người đã rời đi thì gật đầu, cũng không có hỏi cái gì. Nhưng lại hỏi về Lưu Kiến Quân: "Bộ trưởng Lưu và chủ nhiệm Cao còn chưa trở lại sao?"
"Chưa ạ, buổi trưa bộ trưởng Lưu đi ra có nói, muốn dẫn chủ nhiệm Cao đi thị sát, có thể ngày mai cũng chưa tới."
Lâm Thanh Bách nở nụ cười sâu xa: "Sắp tới phải dẫn đám nhóc đi huấn luyện nhiều hơn. Ừm, dẫn đội lên núi huấn luyện đi."
Tiểu binh trẻ tuổi nói: "Nhưng chủ nhiệm Cao mang theo rất nhiều tài liệu tới, nói để cho chúng ta học tập. Bộ trưởng Lưu cũng nói là lệnh của bên trên, muốn chúng ta phối hợp với sắp xếp của chủ nhiệm Cao."
Lâm Thanh Bách nghiêm túc nói: "Nhiệm vụ của các cậu là bảo vệ Nam Giang được yên ổn, huấn luyện cho tốt quan trọng hơn hết. Về phần tài liệu học tập, bên phía quân khu tỉnh không phải cũng chưa học sao, đến lúc đó tôi tìm mấy cán bộ học là được, các cậu chỉ cần huấn luyện thật tốt là được."
Nghe Lâm Thanh Bách nói như vậy, tiểu binh trẻ tuổi cũng không nói tiếp. Bọn họ cũng không thích việc cả ngày phải nghe người khác giảng dạy những thứ này. Đặc biệt trong hàm ý của chủ nhiệm Cao luôn nhắc tới một vài vấn đề về bộ trưởng Lâm. Bọn họ nghe cứ cảm thấy là lạ.
Ngày hôm sau Lưu Kiến Quân và Cao Kiến Quốc từ bên ngoài trở về. Khi vào bộ vũ trang, phát hiện mọi người đã đi gần hết, chỉ còn lại vài người đều là thân tín bên người của Lâm Thanh Bách. Lập tức biết Lâm Thanh Bách đang hành động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận