Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 745

Buổi trưa sau khi tan làm, Hứa Nam Nam không ăn trưa mà trực tiếp đến nhà Hứa Kiến Sinh để tìm Hứa Linh.
Họ vẫn ở trong căn nhà một gian nhỏ được chia lúc đó, hai cha con sống ở đây cũng xem như là rộng rãi. Bình thường Hứa Nam Nam giúp Hứa Linh chuẩn bị quần áo, thỉnh thoảng mua cho cô nhóc ít đồ ăn, cuộc sống gần đây của cô nhóc thoải mái hơn lúc Lý Tĩnh còn sống ở đây nhiều.
Đến nhà nhìn thì thấy cửa đóng, không thấy ai cả.
Hứa Nam Nam nhíu mày, giữa trưa không ăn cơm mà chạy đi đâu không biết?
Cô quay người đi đến phòng lò hơi xem thử. Có lúc Hứa Kiến Sinh sẽ lấy đồ ăn để trong phòng lò hơi để hâm nóng, Tiểu Linh cũng ăn cơm ở đó. Kết quả khi đến được phòng lò hơi, chỉ thấy khuôn mặt hốc hác của Hứa Kiến Sinh đang ăn bánh ngô. Hắn ta thấy Hứa Nam Nam đến thì rất kinh ngạc.
Hứa Nam Nam hỏi: "Tiểu Linh đâu?"
Hứa Kiến Sinh đặt bánh ngô xuống, rồi đứng dậy: "Sáng nó bảo không về ăn cơm, xin tiền với phiếu lương thực bảo muốn ăn ở bên ngoài."
Đứa bé nhỏ tí như thế mà đi ăn cơm ở ngoài.
Hứa Nam Nam không biết nên nói Hứa Kiến Sinh thoải mái hay là Hứa Linh có chủ kiến nữa.
Hứa Nam Nam quay người ra khỏi phòng lò hơi, Hứa Kiến Sinh mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó. Cuối cùng không nói gì mà chỉ thở dài một hơi, ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ lại, cầm lấy chiếc bánh ngô khô, nửa ngày mới cắn được một miếng.
Ở trường học, một nhóm học sinh mặc quân phục xanh, tay đeo phù hiệu đỏ đang chạy khắp nơi.
Hứa Linh đội mũ, lưng đeo túi vải bạt, cũng chạy ầm ĩ theo sau đám người đó.
Tuổi cô nhóc vẫn còn bé, vóc người cũng không cao, nhưng khí thế trông không dễ bắt nạt. Bọn họ đi tìm vài văn phòng, nhưng không tìm thấy giáo viên nào cả, đám học sinh bèn đi thẳng đến nhà ăn để ăn cơm, định bụng buổi chiều sẽ quậy phá tiếp.
Vài đứa trẻ đi theo Hứa Linh, sờ bộ quân phục màu xanh trên người cô nhóc: "Hứa Linh, bộ đồ này cậu mua mới phải không."
Hứa Linh thẳng lưng đáp: "Mình mua bằng phiếu vải tự tiết kiệm đấy."
"Đẹp thật đấy, lát nữa tớ cũng muốn mua một bộ. Mặc như vậy mọi người mới biết chúng ta là ai."
"Chiều nay chúng ta tìm ai? Mấy người này ngày trước không thành thực, còn viết văn thơ này nọ gì đó, tớ thấy họ giống như là bè lũ phản động đấy." Một cô bé mập mạp nói.
Hứa Linh lau nước mũi: "Gặp ai thì tìm người đấy. Ai bảo trước đây bọn họ luôn bắt nạt chúng ta, bài tập làm không tốt thì đánh tay, đúng là bè lũ phản động mà."
"Đúng, nhà chúng ta nghèo như vậy, cha tớ còn là công nhân nữa, vậy mà bọn họ vẫn đánh chúng ta."
"Chiều nay sẽ đi tính sổ."
Bọn họ nói xong thì giải tán, chuẩn bị về nhà ăn cơm.
Hứa Linh thấy mọi người đi hết rồi, kéo túi vải của mình, nhìn phiếu lương thực và tiền bên trong rồi mím chặt môi, cũng ra ngoài tìm chỗ ăn cơm.
Vừa bước ra khỏi khuôn viên trường thì thấy thầy Chu đang cúi đầu cầm sách đi về phía trường học, rõ ràng là đang chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.
Thầy Chu là chủ nhiệm lớp của Hứa Linh, cũng là thầy giáo môn văn, thường ngày rất nghiêm khắc.
Lúc trước Hứa Linh rất sợ ông ấy, nhưng bây giờ không sợ nữa, cô nhóc thẳng lưng đi qua người ông ấy.
"Học sinh Hứa Linh, sao bây giờ mới về nhà, trò chưa ăn cơm phải không." Thầy Chu nghiêm túc nhìn Tiểu Linh.
Hứa Linh hừ một tiếng, phớt lờ ông ấy.
Lông mày thầy Chu nhíu chặt, nhìn đồng hồ trên tay, thời gian vẫn còn sớm, quay người nói: "Đi, thầy đưa em ra ngoài ăn cơm."
Hứa Linh không muốn đi với ông ấy. Cô nhóc đi ra ngoài, thầy Chu đi theo sau, thấy dáng vẻ cô nhóc như vậy, không khỏi thở dài: "Học sinh Hứa Linh, có phải gần đây em làm loạn cùng với những học sinh năm cuối đó đúng không. Thầy nói em nghe, chuyện như vậy không tốt đâu, em không nên làm loạn, tuổi của em nên chăm chỉ học tập."
Bạn cần đăng nhập để bình luận