Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 518

Lâm Thanh Bách ở bên cạnh đang gọi cô, thấy cô dậy thì mỉm cười: "Tới rồi, sao lại ngủ say vậy."
Hứa Nam Nam đảo tròng mắt: "Tối qua em không ngủ được. Nghĩ đến chuyện đính hôn là căng thẳng."
Lâm Thanh Bách cười càng vui vẻ: "Anh cũng căng thẳng."
Sau đó không biết xấu hổ nói: "Trước lạ sau quen, lần sau kết hôn thì sẽ tốt hơn."
Hứa Nam Nam nhéo cánh tay anh: "Còn chưa xuống xe đi."
Vì định đi tìm Ngụy Tiểu Đông nên Hứa Nam Nam cũng không dám dẫn Lâm Thanh Bách theo. May là hai người đã hẹn trước, bây giờ Lâm Thanh Bách sẽ đến rạp chiếu phim chờ, bao giờ cô xong việc sẽ chạy đến sau.
"Đi đi, anh chờ em." Khóe miệng Lâm Thanh Bách chứa ý cười.
Hứa Nam Nam sắp bị sự tốt tính của làm cho hơi chột dạ. Cô mỉm cười rồi xách túi chạy nhanh đi.
Cũng may rạp chiếu phim cách nhà Ngụy Tiểu Đông không xa, cô chạy một mạch, mười phút sau đã đến chỗ Ngụy Tiểu Đông.
Ngụy Tiểu Đông ăn mặc bảnh bao đứng đợi ở đầu hẻm, thấy cô tới thì sốt ruột nói: "May là cô đã đến rồi, tôi còn lo chiều nay cô mới đến, tôi còn có việc khác phải làm."
Vừa nghe là biết đang vội vã đi hẹn hò.
Hứa Nam Nam cũng không nói nhiều, cô nhìn vào hàng hóa, đồ trang trí bằng sứ, sách và một vài bức tranh chữ. Tranh chữ từ triều đại nhà Minh và nhà Thanh, không phải của các danh hoạ nổi tiếng. Theo Ngụy Tiểu Đông nói, không thể bán với giá cao, nhưng chắc chắn có giá trị. Đương nhiên chỉ có giá trị vào thời Trung Hoa Dân Quốc. Bây giờ mấy thứ này không thể nào mua bán được. Giá trị còn không bằng một túi lương thực tinh chế.
Sau khi xem xong, Hứa Nam Nam thanh toán tiền rồi hỏi: "Ở đây có món hàng nào phù hợp cầm đi lừa người không. Nghĩa là trông rất đáng giá, nhưng thật ra giá trị không cao."
Ngụy Tiểu Đông nhìn cô với vẻ mặt kỳ quái: "Cô chắc chứ? Tặng quà thì tội gì phải lấy những thứ này chứ, cô có thể mua một vài mảnh vải để tặng này. Vải còn có lợi ích thực tế hơn. Bây giờ còn ai thích mấy thứ này chứ."
"Tôi cần dùng, cậu cứ tìm giúp tôi xem."
Hứa Nam Nam nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Thấy Hứa Nam Nam định làm như vậy thật, Ngụy Tiểu Đông suy nghĩ một lúc rồi sờ đầu: "Tôi có một thứ như vậy, cô đợi chút."
Nói xong cậu ta chạy đi. Chưa được hai phút đã quay lại. Cậu ta mang đến một chiếc bình hoa trông rất tươi sáng và nhiều màu sắc, họa tiết trên bình không phải vẽ lên mà được điêu khắc nổi.
"Có phải trông rất đáng giá không?" Ngụy Tiểu Đông cười nói.
Hứa Nam Nam gật đầu: "Cái bình này cũng là đồ cổ à?"
"Sao có thể chứ, nếu là đồ cổ thật thì tôi còn để được trong nhà à? Đây là thứ tôi mua được ở chợ đồ cũ, chỉ là đồ nhái. Cô biết Hoàng đế Càn Long không, vị này rất thích những thứ hoa mỹ như này, nhưng tiếc là những thứ này không được lưu truyền. Có vài gia đình giàu làm ra vài món đồ nhái. Tuy rằng chỉ là đồ nhái nhưng cũng do một thợ nổi danh làm, thật ra cũng rất giống bản gốc. Nhưng đồ cổ thì chú trọng nguồn gốc mà thứ này thì không có nguồn gốc. Trước đây tôi mua về để trong nhà cho đẹp đó. Còn không định lôi ra lừa cô."
Ngụy Tiểu Đông tỏ vẻ tôi là người tốt đấy.
Hứa Nam Nam nhìn cái bình, trên mặt tỏa sáng.
"Được, tôi lấy cái này. Bao nhiêu tiền."
Ngụy Tiểu Đông lại thấy kỳ lạ liếc nhìn cô: "Cô muốn lấy cái này thật à? Không phải chứ, nếu bây giờ muốn tìm thứ tốt có giá trị thì cố gắng chút vẫn có thể tìm được. Cô lấy thứ này đi lừa người khác, lỡ đâu gặp được người trong nghề thì sau này sẽ kết thù đấy."
Hứa Nam Nam cười: "Tôi không tặng người khác, tôi giữ cho tôi dùng."
Ngụy Tiểu Đông hơi không tin nhìn cô, sửa miệng quá nhanh. Nói không phải tặng người thì ai mà tin được. Nhưng Hứa Nam Nam đã nói như vậy, cậu ta không thể không cho.
Bạn cần đăng nhập để bình luận