Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 262

Hứa Nam Nam nói: "Chuyện này cũng không thể trốn tránh mãi được. Thị trấn này cũng chỉ bé như vậy, kiểu gì cũng sẽ lộ tin tức thôi. Chị đừng nghĩ nhiều, hơn nữa, việc này họ chắc chắn sẽ làm được sao?"
"Em có cách sao?" Chu Phương hỏi.
Hứa Nam Nam đáp: "Chuyện này không vội, nán lại đến khi về thị trấn rồi, trước tiên em sẽ không về mỏ vội, còn phải đi công tác. Chị nói với bên mỏ một tiếng, là em phải đi tìm lương thực gấp. Mỏ chúng ta đang là thời gian cần sử dụng lương thực, cũng không đến mức bắt em trở về ngay để giải quyết việc nhà cửa. Không có sự đồng ý của em, nếu họ đã trực tiếp dọn vào ở là phạm pháp. Mấy ngày này chị giúp em trông chừng Tiểu Mãn, đừng để họ đến tìm Tiểu Mãn gây rối."
"Yên tâm đi, mỗi ngày đi học, tan học chị sẽ đều để ý. Buổi tối chị cũng sẽ dẫn con bé về kí túc ngủ, không để con bé ở nhà ngủ một mình đâu." Chu Phương nói.
Thấy Chu Phương sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, Hứa Nam Nam cảm kích từ tận đáy lòng. Người ta coi cô là bạn tốt, sau này cô cũng sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ Chu Phương.
Có điều cuộc sống của chị ấy còn thoải mái hơn mình, cha mẹ kế chị ấy cũng không dám đi tìm chị ấy gây chuyện, chủ nhiệm Chu cũng chẳng phải là người dễ chọc.
Biết được Hứa Nam Nam đã có tính toán từ trước, Chu Phương cũng yên tâm được phần nào.
Sau khi về đến thị trấn, Chu Phương kéo lương thực về mỏ. Hứa Nam Nam cũng tiếp tục đi công tác.
Việc đi công tác đương nhiên là thật, trước khi việc này được giải quyết, cô phải khiến bên mỏ thấy được sự cống hiến của cô, khiến cho mọi người đều biết rằng, khi người nhà tính toán chiếm nhà của cô, thì cô vẫn đang gian khổ dãi nắng dầm sương tìm lương thực cho mọi người.
Có điều trước khi đi công tác, cô còn phải làm một việc.
Hứa Nam Nam mang một ít đồ, đi đến nhà họ Vu.
Từ khi Hứa Nam Nam chuyển nhà, thỉnh thoảng khi tan ca trở về sẽ biếu ông bà Vu chút đồ ăn, có khi là rau quả theo mùa, có lúc lại là hạt ngũ cốc tinh chế.
Hai ông bà tuổi già đơn độc, cả hai đều là công nhân viên chức, có tiền, không thiếu thứ gì. Nhưng thỉnh thoảng Hứa Nam Nam vẫn mang đồ đến, đó là hiếu kính với người già, là tấm lòng của cô, khiến hai người cảm thấy rất hài lòng. Bánh bông lan trứng muối và các thứ nhà máy phát cho nhân viên nghỉ hưu, họ đều tặng cho Hứa Nam Nam.
Họ qua lại với nhau như những người thân thích.
Thấy Hứa Nam Nam đến, ông Vu ngạc nhiên hỏi: "Sao cháu lại đến vào giờ này thế?" Ông cũng sống hơn nửa đời người rồi, ông biết tình huống này có gì đó không đúng.
Hứa Nam Nam có chút chán nản nói: "Ông Vu ạ, có lẽ lần này cháu phải nhờ ông giúp một việc rồi."
"Chuyện gì cháu cứ nói, giữa chúng ta không phải câu nệ, ở thị trấn ông vẫn còn chút quan hệ."
Ông Vu tưởng rằng Hứa Nam Nam gặp phải chuyện gì khó giải quyết nên phải quay trở về, phải nhờ vả mối quan hệ. Ông ấy ở thị trấn này đã nhiều năm, cũng quen biết được không ít người, đồng đội của con trai ông ấy còn làm ở đội vũ trang huyện nữa.
"Không cần nhờ vả quan hệ gì đâu, ông Vu, chỉ là chuyện căn nhà gặp chút khó khăn, đến lúc đó cần ông bà nói ra lập trường và thái độ về chuyện này."
Hứa Nam Nam đã nói cho ông Vu nghe về sự việc ồn ào lần này.
Ông Vu nghe cách giải quyết của cô thì cũng rất kinh ngạc.
Nếu chuyện này xảy ra thì nhà họ Hứa thực sự sẽ trộm gà không được lại còn mất thóc.
"Cháu đã nghĩ kỹ chưa. Nếu làm theo cháu nói, căn nhà ấy của họ đã thu về rồi, sẽ lập tức có người đến thu hồi. Sau này, nếu có muốn được chia nhà cũng không có dễ dàng như thế nữa."
Hứa Nam Nam bất lực nói: "Cháu cũng không muốn quá tuyệt tình, nếu không thì những năm gần đây cũng không để cho bọn họ làm ầm ĩ như thế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận