Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 121

Ở trong một căn phòng khác cũng truyền đến giọng nói của Trương Thúy Cầm, nhưng mà chẳng ai quan tâm đến cô ta.
Hứa Kiến Sinh vừa vào phòng, tiếng la lối của bà Hứa càng to hơn, còn cầm cái ly tráng men ném lên người Hứa Kiến Sinh: “Anh, cái thứ không có lương tâm, còn trở về làm cái gì, sao không đợi tôi chết rồi hãy trở về. Tôi đúng là tạo nghiệp nên mới sinh ra đứa con trai như anh, thế mà lại đưa cho tôi một con tiểu tiện nhân như vậy, báo hại tôi chịu khổ.”
Bà Hứa khóc lóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, khóc lóc kể lể. Hứa Kiến Sinh nhìn thấy dáng vẻ bà ta như vậy, trong lòng cũng rất áy náy.
Hai người em trai cũng trách hắn ta: “Anh, anh còn không quỳ xuống với mẹ, lúc trước vì nuông nấng chúng ta, mẹ đã chịu biết bao khổ cực. Bây giờ một bó tuổi rồi vẫn còn phải chịu khổ như vậy.” Hứa Kiến Bình lau nước mắt nói.
Hứa Kiến Hải ở bên cạnh hừ một tiếng, cười nhạo nói: “Kiến Bình, em nói có ích gì chứ, bây giờ anh ta đã là người thành phố rồi, đi sống yên vui sung sướng, nào còn quan tâm đến chuyện của người trong thôn chúng ta chứ. Đợi lúc anh ta trở về thành phố rồi, mẹ có chịu khổ cực thì anh ta cũng không nhìn thấy, cứ thế coi như chẳng có việc gì xảy ra hết.”
Lời này của Hứa Kiến Hải coi như đã đào trái tim của Hứa Kiến Sinh. Hắn ta ở trong thành phố, lúc nào cũng nhớ cha mẹ ở nhà chịu khổ, anh em ở nông thôn sống khó khăn, cho nên thu nhập mỗi tháng không chỉ phải nuôi mấy đứa cháu, mà còn tiết kiệm một phần cho nhà.
Mặc dù có lúc trong nhà cũng sẽ đưa lương thực cho họ, nhưng các cháu đều đang tuổi lớn, ăn cũng nhiều, chút lương thực đó đâu đủ ăn. Có lúc hắn ta và Lý Tĩnh đều phải bớt ăn bớt mặc, là vì để người nhà sống khá hơn.
Mặc dù cảm thấy uất ức, Hứa Kiến Sinh vẫn quỳ trên đất.
Nói thế nào đi nữa, hôm nay mẹ hắn ta chịu tội, hắn ta không thoát khỏi trách nhiệm này. Nếu không phải do con gái của hắn ta gây ra, mẹ hắn ta cũng sẽ không bị người ta phê phán, bị vạch rõ là phần tử xấu, sau này còn phải làm việc bẩn việc mệt nhọc để sửa đổi.
“Mẹ, là con bất hiếu, mẹ đánh con mắng con đi: “ Hứa Kiến Sinh nức nở nói.
“Nếu con còn có hiếu với mẹ, thì đi đánh chết hai con nhỏ khốn kiếp đó cho mẹ, nhà ông Hứa không có sao tai họa như vậy.” Bà Hứa ăn một bát cháo, cuối cùng đã có sức. Đôi mắt trợn tròn nhìn Hứa Kiến Sinh, con ngươi cũng sắp rơi ra ngoài.
“Mẹ, Tiểu Mãn đã bị con đánh nặng rồi, sao con còn có thể đánh chúng nó nữa?” Hứa Kiến Sinh lau mặt, trên mặt vừa xoắn xuýt vừa khó xử.
“Bà tính làm gì, giờ cũng không phải xã hội cũ, đánh nó gặp nguy hiểm thì Kiến Sinh còn cần công việc này không?” Ông Hứa chắp tay sau lưng đi vào.
“Vậy thiệt thòi của tôi xem như bỏ qua? Cả đời tôi chưa từng chịu cái tội này, lúc đầu tôi đi theo hồng quân, nhãi con Nhật Bản cũng chưa từng đối xử với tôi như vậy. Phút cuối cùng lại bị cháu gái hại, số tôi sao lại khổ thế này?”
Bà Hứa lại ồn ào khóc lóc, nhưng lần này không phải giả bộ, là thật sự cảm thấy mình khổ, mình chịu tội.
“Anh Cả, anh nói gì đi!” Hứa Kiến Hải tức giận nói.
Hứa Kiến Bình cũng căm giận nhìn Hứa Kiến Sinh: “Anh, nếu hôm nay anh không nói rõ ràng, sau này em cũng không xem anh là anh em nữa. Những năm qua anh không ở nhà chăm sóc cha mẹ, nhỏ Hai và nhỏ Tư cũng do mẹ chúng ta nuôi lớn. Hai đứa này cứng cánh rồi thì bắt đầu ức hiếp người già, nhà ông Hứa còn cần con cháu như vậy sao?”
Hứa Kiến Sinh nắm chặt tay, trong lòng rối bời. Trong đầu hắn ta không ngừng hiện lên hình ảnh Tiểu Mãn chảy máu đầu, bây giờ lại nhìn bà cụ khóc chết đi sống lại.
“Kia anh làm sao mới được?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận