Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 659

"Cũng rảnh nên tớ tới phòng của Nam Nam đọc sách, được không?"
Lưu Song Song cười nói.
Hứa Nam Nam cũng cười: "Đương nhiên là được, cậu cứ xem tự nhiên." Sau đó dẫn cô ấy vào phòng, chỉ những cuốn sách trên giá cho cô ấy. Rồi mỉm cười đi ra cửa giúp đỡ bà Vu cơm nước.
Lúc đi ra còn dặn dò Tiểu Mãn làm bài tập ở bên ngoài, đừng quấy rầy chị gái đọc sách ở bên trong.
Tiểu Mãn ngoan ngoãn dạ, cúi đầu nghiêm túc chăm chỉ làm bài tập.
Bên trong nhà bếp, bà Vu dạy cháu gái cả: "Sao có thể để cho khách ngồi một mình chứ, thất lễ lắm. Trong này có chuyện gì nhiều nhặn đâu, cháu đi vào trò chuyện với người ta đi."
"Không sao đâu bà, cô bạn này của cháu thích ở một mình như vậy á, thoải mái lắm." Nếu như cô đi theo lời bà mới khiến cho người ta uổng công đi tới một chuyến.
Cô mỉm cười liếc nhìn về phía phòng của mình.
Trong phòng, Lưu Song Song đang cẩn thận lục lọi khắp mọi nơi. Những nơi có thể có không gian ngầm cô ấy đều gõ một lần, rồi lại lật từng cuốn sách, đều là một vài cuốn sách về tiến bộ. Không hề tìm thấy chỗ nào kỳ lạ.
Đồ cổ đâu, cô ấy nhớ rõ số chín đã nói, có người mang một đống đồ cổ tới. Những thứ đó đâu rồi. Bọn họ muốn theo dõi chặt chẽ đồng chí này đổi đồ với người ta thế nào mà.
Bây giờ sao không thấy đồ đâu, lẽ nào người ta đã mang đi?
Chuyện xảy ra khi nào?
Mãi cho đến khi làm xong cơm, Hứa Nam Nam mới gọi Lưu Song Song đi ra ăn cơm.
Ông Vu và bà Vu đều rất nhiệt tình chiêu đãi, Lưu Song Song lại ăn trong lơ đễnh. Đột nhiên cô ấy phát hiện, có lẽ mình đã cho rằng nhiệm vụ quá đơn giản.
Tổ chức bọn họ đều tiến hành đánh số thứ tự dựa theo năng lực. Số chín am hiểu truy lùng tìm dấu vết, cho nên được đặt tên trong nhóm mười. Mà cô ấy là số hai mươi hai... Có thể tới nơi này là cũng bởi vì tuổi của cô ấy và mục tiêu gần nhau, tính cách cũng rất thân thiện hòa đồng. Có thể dễ dàng lôi kéo mối quan hệ, tiếp xúc gần gũi với mục tiêu.
Trên thực tế đúng là cô ấy đã đạt được mục đích này. Hiện tại cô ấy với mục tiêu gần gũi và có mối quan hệ thân thiết ở trong văn phòng ủy ban mỏ. Thế nhưng, nhìn thế nào thì cô gái trẻ này cũng không khác gì những cô gái bình thường khác.
Lần đầu tiên Lưu Song Song cảm nhận được thất bại từ trên người Hứa Nam Nam. Mà bây giờ cô ấy đang thấy thất bại thảm hại khi ngồi bên cạnh cô gái mình cảm thấy vô cùng bình thường này.
Hứa Nam Nam giả vờ như không biết gì, cơm nước xong xuôi thì dẫn Lưu Song Song đi dạo xung quanh. Hai người bình thường ở hầm mỏ rất thân thiết, lúc không có ai có thể tám chuyện mãi với nhau. Dạo gần nửa ngày, Lưu Song Song mới tỏ vẻ cảm kích chào tạm biệt.
Hứa Nam Nam tỏ vẻ không nỡ, chờ cô ấy đi khuất bóng lưng, mới ủ rũ về nhà.
Bà Vu buồn bực nói: "Sao bạn cháu không ở chơi thêm một lát, bà còn định chuẩn bị cơm tối đây."
"Bà ơi, người ta cũng có chuyện cần làm mà. Lần sau đi ạ." Hứa Nam Nam cười nói.
Bà Vu mỉm cười: "Bà rất thích có thanh niên tới nhà chơi, trước đây ở với lão già kia, suốt ngày cứ trừng mắt nhìn nhau mãi thôi."
Ông Vu ở bên cạnh chơi cờ một mình, nghe thấy lời này thì thổi râu mép phì phò.
"Nam Nam, nói Tiểu Lâm buổi tối tới nhà ăn cơm đi. Lâu lắm rồi ông không chơi cờ cùng thằng bé."
"Dạ để cháu đi gọi ạ." Hứa Nam Nam cười vui vẻ. Ngày hôm nay để đối phó với Lưu Song Song nên cô không được đi hẹn hò gì cả.
Cô vội vàng chạy về phòng thay quần áo chuẩn bị đi ra cửa.
Bên ngoài, bà Vu nói: "Đừng suốt ngày bắt Tiểu Lâm chơi cờ cùng ông, thằng bé toàn nhường ông. Ông không biết xấu hổ sao?"
"Tôi có gì mà không biết xấu hổ chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận