Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 549

Mẹ Tôn nghe vậy nở nụ cười: "Làm sao có thể hòa giải được, lúc trước Chu Vân Sơn chịu thiệt trong tay Lâm Trường Chinh, làm sao có thể dễ dàng hòa giải như vậy được. Ông ta có muốn thì Chu Vân Sơn người ta cũng không chịu đâu. Lâm Trường Chinh xem chừng chắc chỉ là không tiện thể hiện quá nhiều trước mắt cô gái đó nên mới không cho phép nói thôi. Sau này con cũng đừng nói. Chuyện của thế hệ trước, người trẻ tuổi các con đừng nhúng tay vào. Nhưng Hỉ Mai à, con vẫn đừng nên đến nhà họ Lâm nữa. Mẹ và cha con cũng chỉ là một đứa con gái là con, không muốn để con chịu uất ức."
"Mẹ, con không thấy uất ức. Con đã kiên trì bao nhiêu năm này, bây giờ con không muốn từ bỏ. Sẽ có một ngày nào đó con đợi được anh ấy."
Bà Tôn thấy cô ta kiên trì như vậy, trong lòng cũng không đành lòng khuyên cô ta nữa.
"Chờ cha con trở về, mẹ sẽ nói chuyện với cha con, để đích thân ông ấy đi nói chuyện với Lâm Trường Chinh. Nếu thật sự không được thì cứ quyết định trước, còn chuyện tình cảm sau này bồi dưỡng tiếp cũng được."
"Hay là khoan hãy làm như thế, con vẫn muốn tự giành lấy xem thử." Tôn Hỉ Mai kiên cường nói.
Cô ta đã chống đỡ được qua ngần ấy năm, không có lý để cha mẹ mình ra mặt ngay lúc này được.
Chỉ là anh Thanh Bách hình như mấy ngày nữa sẽ rời đi…
Hứa Nam Nam vốn định đến nhà họ Chu một chuyến trước khi đi, nhưng sáng sớm hôm sau Tiểu Viên đã chạy đến nhà họ Lâm, nói tìm cô đến nhà họ Chu ăn cơm. Ngoài ra cũng hãy đưa Lâm Thanh Bách cùng đến đó một chuyến.
Có rượu thuốc Hứa Nam Nam đưa, cơn đau thấp khớp của Chu Vân Sơn cuối cùng cũng thuyên giảm. Trên người không còn đau đớn, tính tình của ông cũng tốt hơn rất nhiều, cũng dành thời gian suy nghĩ cho Hứa Nam Nam.
Bản thân Chu Vân Sơn chỉ có một người con trai, tính tình cũng ương bướng giống như ông ấy, hai cha con như nước với lửa. Vì vậy Chu Vân Sơn cảm thấy con trai cả của Lâm Trường Chinh cũng sẽ có tính tình nóng nảy như vậy, cô gái nhỏ đi theo người như vậy, không có chỗ dựa có thể sẽ phải chịu thiệt thòi. Vì là con cháu của Vu Hải, hơn nữa đứa nhỏ này trông cũng rất làm người ta thích, Chu Vân Sơn cảm thấy nên cho đứa nhỏ này chỗ dựa để nhà họ Lâm không được coi thường cô gái này.
Lúc Lâm Thanh Bách đến, ngay cả một ánh mắt Chu Vân Sơn cũng không cho anh, chỉ chào hỏi Hứa Nam Nam rồi ngồi nói chuyện phiếm với cô.
"Ha ha ha, rượu thuốc kia của cháu bác dùng rất tốt. Bác còn để cô của cháu chia cho mấy ông bạn già kia một chút, sáng sớm hôm nay đến ai cũng nói dùng rất tốt, còn hỏi thăm bác lấy từ đâu."
Vừa nghe đến chuyện rượu thuốc, da đầu Hứa Nam Nam lại tê dại. Nghĩ đến việc Lâm Thanh Bách cũng không biết trong túi cô có gì, hẳn sẽ không có chuyện gì. Cô cười nói: "Vậy lần sau đi công tác để cháu đi kiếm cho mọi người một ít ạ."
"Được, đồ tốt thế này kiếm nhiều thêm chút. Ôi, đều là người chịu khổ, trên người bệnh toàn thân. Khi đánh trận thì không cảm thấy sao, nhàn rỗi rồi thì bệnh này lại chạy đến. Cũng chỉ có tên họ Lâm kia mới cả người lành lặn."
Đề tài bị chuyển đến Lâm Trường Chinh. Ánh mắt ông ấy cũng liếc nhìn Lâm Thanh Bách.
Lâm Thanh Bách ngồi thẳng tắp, khuôn mặt nở nụ cười thản nhiên, như thể những gì Chu Vân Sơn nói không hề liên quan gì đến anh.
Chu Vân Sơn ngầm quan sát anh vài lần, lúc này mới thu hồi ánh mắt: "Đây là Tiểu Lâm ha, vừa rồi lo nói chuyện với Nam Nam nên cũng không chào hỏi cậu, cũng đừng trách móc. Cha cậu ở nhà thường hay nhắc đến tôi đúng không."
Lâm Thanh Bách cười nói: "Cha cháu ở nhà thường nói về các bậc thế hệ có ý thức cách mạng trước kia để chúng cháu học hỏi từ các thế hệ trước về tinh thần chịu khổ chịu khó, không sợ chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận