Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 573

Hứa Nam Nam hít hít cái mũi cay xót. Kết quả cảm thấy mũi mình càng lúc lại càng cay, mắt cũng rất nóng, nước mắt cô chảy ra ngoài.
Lâm Thanh Bách luống cuống, lúng ta lúng túng lau nước mắt cho cô: "Làm sao vậy, không phải anh nhớ nhầm ngày sinh rồi chứ, nếu lầm cũng không sao mà. Chúng ta coi như hôm nay là ngày hẹn hò, chờ đến đúng ngày sinh nhật của em thì chúng ta tổ chức một lần nữa. Anh cũng cảm thấy hôm nay không ổn, chỉ ăn một bữa cơm mà không thể dẫn em ra ngoài chơi."
"Không, đúng ngày mà." Hứa Nam Nam nghẹn ngào, nói chuyện nghe cũng mơ hồ: "Em đang rất vui, rất vui."
Hai đời rồi, cô cuối cùng cũng là người có ngày sinh nhật. Còn có người bên cạnh cô để cùng nhau đón sinh nhật.
"Trước đây em chưa từng được mừng sinh nhật." Cô lau nước mắt nói.
Trong mắt Lâm Thanh Bách hiện lên sự đau lòng, đôi tay đang lau nước mắt cho cô cũng dừng lại, cô gái nhỏ này... Khó trách không nhớ rõ sinh nhật của mình.
So với cô gái nhỏ này, anh hạnh phúc hơn nhiều. Khi còn nhỏ có khổ thế nào thì mẹ cũng sẽ chúc mừng sinh nhật cho anh, một cái bánh ngô coi như là bánh bao mừng sinh nhật. Sau này tới nhà họ Hạ rồi, bố mẹ nuôi cũng sẽ mừng sinh nhật cho anh.
Sau khi trở về nhà họ Lâm, dì cũng chưa bao giờ quên mất sinh nhật của anh.
"Sau này mỗi lần sinh nhật, anh sẽ đón cùng em." Lâm Thanh Bách trịnh trọng nói ra lời hứa hẹn. May mắn cô gái nhỏ đã gặp được anh... Và cũng chỉ có thể gặp được anh.
Hứa Nam Nam cầm khăn tay lau sạch nước mắt nước mũi, mũi đỏ bừng nói: "Cũng không phải việc gì lớn, không chúc mừng cũng không sao cả."
"Sao lại không phải việc lớn, mỗi người đến với thế giới này đều là một chuyện lớn. Đối với anh mà nói, em chính là việc lớn của anh."
Nhìn cái mũi hồng hồng của Hứa Nam Nam, Lâm Thanh Bách vừa yêu vừa thương, anh tiến lại gần khe khẽ hôn một cái.
Hứa Nam Nam nhìn anh: "Đây coi như quà sinh nhật rồi sao?"
"Không phải." Lâm Thanh Bách cười, từ trong túi lấy ra cái hộp nhỏ. Một dây chuyền màu bạc kiểu dáng cổ xưa. Mặt dây chuyền hình hoa và dây chuyền gắn liền nhau, tạo hình rõ ràng khác với công nghệ thời hiện đại.
Hứa Nam Nam cầm lấy, yêu thích không buông tay: "Đẹp quá."
"Đây là anh tìm một người thợ thủ công lành nghề làm giúp, chỉ có một cái thôi." Lâm Thanh Bách cười giúp cô đeo lên. Vốn dĩ muốn làm thêm một viên đá quý lên mặt dây, nhưng lại lo rằng quá rêu rao, không tốt với cô. Thế nên chỉ có thể để thợ bạc kia làm một bông hoa nhỏ bằng bạc thành mặt dây chuyền.
Hứa Nam Nam cầm mặt dây nhìn hồi lâu, phát hiện sau mặt dây còn khắc một chữ Nam.
Mắt Hứa Nam Nam tỏa sáng nhìn mặt trang sức bạc ấy. Đây là món quà sinh nhật đầu tiên cô nhận được, cũng là món quà cô yêu thích nhất. Sau này cả đời cô sẽ luôn giữ gìn, đúng, truyền lại cho con cháu.
Cô duỗi tay ôm lấy cổ Lâm Thanh Bách, ra sức hôn lên mặt anh.
May là sống niên đại này, nếu là sau này, không biết phải trêu chọc bao nhiêu cô gái nữa đây.
Cuối cùng Hứa Nam Nam cắn một cái lên bờ môi của anh, thiếu chút nữa cắn rách cả da anh. "Lâm Thanh Bách, anh đúng là làm cho người ta yêu thích."
Đồng chí Lâm khiến người ta yêu thích bị khiêu khích đến mức đổ mồ hôi khắp người, cuối cùng anh không nhịn được nữa, đôi tay dài với lấy, ôm cô gái nhỏ vào trong lòng, dán lên cô môi.
"Không được, em phải về nữa." Hứa Nam Nam nói bằng hô hấp lộn xộn.
Lâm Thanh Bách thở hổn hển: "Đợi thêm hai phút nữa."
"Về!" Lâm Thanh Bách hạ quyết tâm.
Hứa Nam Nam vô cùng đáng thương nhìn anh ta: "Hết sức rồi."
Chờ đến khi phải rời đi, phát hiện bánh bao mừng sinh nhật còn chưa ăn, cả đồ ăn cũng chưa ăn.
Nguội cả rồi.
Hứa Nam Nam oán trách nhìn anh.
Lâm Thanh Bách cảm thấy không thể ở lại căn nhà này nữa. Trước khi chưa kết hôn, tuyệt đối không thể phạm sai lầm.
Anh bèn dùng giấy dai bọc lấy bánh bao mừng sinh nhật rồi kéo Hứa Nam Nam ra cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận