Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 260

Hứa Nam Nam bảo mọi người đi làm, còn mình thì ở nhà phân loại lương thực.
Đến buổi tối lúc mọi người trở về, lương thực đã được xếp đầy nửa căn phòng rồi.
"Lần đầu tiên nhà chúng ta chất nhiều lương thực như vậy đó, chỗ này là bao nhiêu vậy chứ?"
"Gần hai nghìn cân." Hứa Nam Nam nói một con số đại khái. Bởi vì sổ sách là do cô ghi chép, cô không muốn để cho người khác biết số lương thực của thôn họ Hứa chỉ được khoảng một nghìn cân, số còn lại là cô mua trên Taobao rồi thêm vào.
Nhiều người như vậy đến đổi lương thực, sẽ không có ai đến từng nhà để hỏi và kiểm tra đâu.
Tống Quế Hoa cũng không nghi ngờ gì, chỉ thở dài: "Trong thôn cũng chỉ còn chút đồ quý giá này, lương thực có nhiều nữa thì cũng không đổi được. Nam Nam, chỗ này có đủ không cháu?"
Hứa Nam Nam đáp "Đủ rồi, đủ rồi ạ." Cô cũng biết rằng lương thực trong thôn không có nhiều, cũng không có ý định mang thêm đồ đến đổi. Cho dù người ta có muốn đổi, cô cũng chẳng muốn. Đổi nhiều lương thực quá, mùa đông đến dân thôn cũng sẽ khó khăn.
Buổi tối, Hứa Nam Nam mang theo chút đồ ăn đến nhà Hứa Căn Sinh. Ngày mai cô phải lên thị trấn để gửi điện tín, cô muốn khi ấy Hứa Căn Sinh sẽ giúp mình tìm một số người lao động khỏe mạnh giúp cô chuyển đồ lên thị trấn, cũng không phải là làm không công, đến lúc ấy cô sẽ trả công cho mỗi người một túi đường đỏ.
Vừa nghe là chuyện này, Hứa Căn Sinh cũng không suy nghĩ gì nhiều đã đồng ý.
Đường đỏ là đồ quý hiếm, bình thường cũng rất khó mua, giờ chỉ cần làm việc chân tay một chút là có thể lấy được đồ tốt như vậy, ai mà không muốn làm cơ chứ? Đến lúc đó chỉ sợ rằng người ta thà không cần nửa ngày công, cũng bằng lòng chuyển đồ cho cô ấy.
Chuyện này truyền ra cũng không tốt. Nếu không có qua nhiều người đến đăng ký, lại phải đắc tội với vài người.
Lưu Đại Hồng nói: "Chuyện của Nam Nam anh phải tận tâm chút, em cũng nhìn ra đứa trẻ này có triển vọng, còn có tiền đồ hơn người cha Hứa Kiến Sinh của nó. Quả là tre xấu mọc măng ngon mà."
Ai mà chẳng có chút tư tâm, trong lòng Lưu Đại Hồng cũng hi vọng có thể tạo được mối quan hệ tốt, sau này khi gia đình mình có chuyện cần được giúp đỡ cũng sẽ có người để tìm đến nhờ vả.
Chẳng nói đâu xa, cháu trai của nhà cô ta sau này lớn lên, Nam Nam cũng ở thành phố được hơn chục năm rồi, khi ấy nói không chừng có thể xin cho một công việc trên thành phố.
Không ai có thể nói trước được chuyện xảy ra trên đời này.
Buổi tối, Hứa Căn Sinh nhân lúc bóng đêm bao trùm thì đi tìm người, nói với mọi người chuyện của Hứa Nam Nam.
Hôm nay chuyện này cũng khá ồn ào, ai cũng biết hiện tại Hứa Nam Nam đã khá lên rồi, còn biết rằng cô có thể nhận được phiếu công nghiệp nữa, đương nhiên là muốn tạo mối quan hệ tốt. Hơn nữa, người ta còn trả công bằng đường đỏ, chuyện tốt như vậy ai có thể bỏ qua cơ chứ, họ còn vỗ ngực đảm bảo rằng sáng sớm ngày mai sẽ có mặt.
Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm sau, còn chưa tới giờ làm việc, những anh những chú khỏe mạnh ở trong thôn đã đến nhà Tống Quế Hoa phụ giúp chuyển lương thực rồi.
Một việc đáng tự hào như vậy đương nhiên Hứa Quý cũng sẽ không bỏ qua, anh ta cũng nghỉ nửa ngày, thu xếp cho mọi người chuyển đồ. Mười người khiêng lương thực lên mà cảm giác nhẹ bẫng.
Họ đều là những người làm việc quen tay rồi, những đồ cả trăm cân mang trên người, vậy mà khi đi đường đều không thở hổn hển.
Hứa Nam Nam còn lo lắng họ bị mệt, bảo họ cứ từ từ đi, nếu mệt thì nghỉ ngơi một lát, không cần phải vội. Dù gì xe của bên mỏ cũng không đến nhanh vậy được, cô sẽ tự mình lên thị trấn gửi điện tín trước.
Không ngờ rằng đợi Từ Nam Nam đi gửi điện tín chưa được bao lâu, mọi người đã chuyển lương thực đến bến xe rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận