Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 52

Lý Tĩnh thở phì phì nhìn Hứa Nam Nam, Hứa Nam Nam nghiêng đầu nhìn cô ta một cái: “Chẳng phải mẹ không cho con quần áo sao, con muốn đi tìm cha con.”
Vừa nghe Hứa Nam Nam lại muốn đi đến hầm mỏ, Lý Tĩnh liền cảm thấy đau đầu.
Hiện giờ cô ta chỉ mong sao người ở hầm mỏ sớm quên chuyện này, con nhỏ chết tiệt này còn muốn đến hầm mỏ lắc lư, đây là đang muốn không cho cô ta sống tốt mà.
Trong lòng Lý Tĩnh, mặt mũi và thân phận quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Hứa Nam Nam cứ muốn đến hầm mỏ làm loạn, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Hứa Kiến Sinh, cũng sẽ khiến người ta chê cười hai người bọn họ. Điều này quả thực chính là cầm dao thọc vào tim gan của cô ta mà.
Nếu như là trước kia, nhất định cô ta sẽ hung hăng dạy dỗ con nhỏ này. Tiếc là bây giờ con nhỏ này không biết như thế nào lại đột nhiên thay đổi. Đến nỗi cô ta cũng không quản nổi. Nhớ lúc ban đầu, cô ta chỉ cần cười với con nhỏ này một cái thì nó đã vui mừng cả nửa ngày. Chỉ cần cô ta nghiêm mặt thì ngay cả thở một hơi con nhỏ này cũng không dám.
“Mày cần quần áo để làm gì, ngày mai trở về đi, trong nhà không phải có quần áo sao?” Lý Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Mẹ còn nói, con và Tiểu Mãn đều mặc chung quần áo, nếu như hôm nào đó bị ướt, đều phải để thân trần trụi nằm trong chăn. Con không muốn so đo với các chị Hồng Hồng, nhưng mà cũng không thể để bọn họ giống như tiểu thư nhà địa chủ, còn bọn con thì giống như người hầu hầu hạ tiểu thư chứ.”
Câu nói đằng sau tựa như một nhát dao, thọc vào ngực Lý Tĩnh đến nỗi chảy máu. Lúc đầu cô ta chính là người hầu trong nhà địa chủ, chuyên hầu hạ tiểu thư nhà địa chủ. Cô ta không tin con gái mình không biết chuyện nà, bây giờ nói những lời này, rõ ràng là đang vả mặt cô ta mà.
“Mày, mày…”
Lý Tĩnh tức giận muốn tìm cây chổi đánh người.
Hứa Nam Nam nói: “Bây giờ con muốn đến hầm mỏ.”
Lúc này Lý Tĩnh mới dừng lại, cắn răng nhìn cô. Nhìn một lúc lâu, mới căm hận dặm dặm chân, đi vào trong phòng.
Nhìn thấy bóng lưng tức giận đi vội của cô ta, Hứa Nam Nam nhếch miệng, trong mắt lộ ra vài phần đắc ý. Coi như cô cũng biết điểm yếu của Lý Tĩnh rồi. Người phụ nữ này thật sự xem trọng mặt mũi và danh tiếng hơn bất cứ thứ gì.
Người ta là vì sĩ diện mà chịu khổ, cô ta còn không cảm thấy khổ, ngược lại còn dương dương tự đắc.
Qua một lúc sau, Lý Tĩnh cầm ra một cái áo khoác đỏ sọc caro ra. “Đây là đồ của chị Hồng Hồng mày.”
Cầm quần áo ra, Lý Tĩnh vẫn có chút đau lòng. Hứa Hồng là một cô gái xinh đẹp lanh lợi, bình thường cũng biết ăn diện hơn Hứa Mai Tử. Lý Tĩnh cũng vui vẻ trang điểm xinh đẹp cho nó, đi ra ngoài cũng có chút mặt mũi, cho nên đồ cho Hứa Hồng cũng không ít. Hứa Mai Tử nhỏ hơn Hứa Hồng, chỉ cần quần áo của Hứa Hồng mặc không vừa nữa thì Hứa Mai Tử vẫn có thể mặc.
Bộ đồ này cô ta còn chuẩn bị đưa cho Hứa Mai Tử mặc, bây giờ thì phải đưa cho con nhỏ chết bầm này mặc, Thật là uổng phí quần áo. Cũng không nhìn lại xem bộ dạng nó thế nào.
Hứa Nam Nam cũng không so đo đây là quần áo cũ, bây giờ may bộ quần áo mới cũng không kịp, hơn nữa cô cũng không cố tình vì mỗi bộ quần áo mà làm khó Lý Tĩnh, mà cô thật sự muốn đi ra ngoài giải quyết công việc. Cho nên cũng không tranh cãi gì với Lý Tĩnh, cầm lấy quần áo rồi lập tức thay bộ quần áo cũ ở trên người ra. Tiếp đó lại chải hai bím tóc đen bóng mềm mượt.
Lý Tĩnh phát hiện, sau khi đứa con gái của mình ăn diện lên, thế mà cũng rất xinh đẹp. Cũng rất giống cô ta lúc trẻ.
Nhưng lúc tuổi đó, cô ta vẫn còn làm người hầu cho nhà địa chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận