Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 174

“Đã vậy còn chịu đói khát đến nỗi cơ thể yếu gầy, khiến họ nếm mùi cực khổ bần hàn… là thế này, mình quả nhiên là người gánh vác trọng trách lớn lao." Hứa Nam Nam tự động viên bản thân.
Vì được nghỉ phép nên Chu Phương đến nhà Chu Lệ Bình, nhà Ngô Tình ở thị trấn nên cô ấy cũng về nhà. Tương Lệ Lệ cũng không thấy đâu, chỉ còn lại hai chị em Hứa Nam Nam vui vẻ yên ổn ở trong ký túc xá.
Hứa Nam Nam nằm trên giường nghĩ đến chuyện này, trong lòng không khỏi bật cười vui vẻ.
Hứa Tiểu Mãn đang làm bài tập dưới ánh đèn dầu, thấy Hứa Nam Nam cười, buồn bực hỏi: "Chị, chị cười gì thế?"
"Không có gì, chị thấy vui ấy mà. À, mà này, Tiểu Mãn, dạo này em học ở trường thế nào? Cuối kỳ phải thi tốt đấy, tranh thủ lúc năm mới chị phải đi với mọi người bàn chuyện thăng cấp. Tuổi của em ít nhất cũng phải học được cấp hai đấy."
Nghe thấy Hứa Nam Nam hỏi về việc học của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mãn lập tức nở nụ cười, ánh mắt cô bé lấp lánh.
"Chị ơi, những thứ giáo viên dạy cho em, trước kia chú Hạ đã giảng hết cho em rồi, em biết hết luôn ấy ạ. Giáo viên còn khen em thông minh cơ, còn hỏi sao em học nhanh thế nữa đấy."
"Thế em trả lời sao?"
"Em nói là học ở trường tiểu học của thôn. Chị ơi, sao không thể nói là chú Hạ dạy vậy ạ." Lúc Hứa Tiểu Mãn nói ra câu này thì tâm trạng có hơi hụt hẫng. Rõ ràng là do chú Hạ dạy, sao lại không được nói ra chứ.
Cô bé rất muốn để mọi người biết rằng chú Hạ là là một giáo viên tốt.
Hứa Nam Nam sờ sờ đầu của cô bé, trong lòng cũng có phần nặng nề.
Nhắc mới nhớ, chú Hạ đã giúp đỡ hai chị em cô rất nhiều, nói đã thay đổi số phận của bọn họ cũng không ngoa.
Nếu không có sự giúp đỡ của chú Hạ, có lẽ bây giờ cô và Tiểu Mãn vẫn còn đang ở trại nuôi trồng sống cuộc sống không có lý tưởng, và phí lòng dạ để chờ đợi cơ hội được vào thành phố.
Nhưng đúng như lời Tiểu Mãn đã nói, không thể để mọi người biết những chuyện này, nếu không, cô và Tiểu Mãn, và cả chú Hạ sẽ gặp họa.
"Tiểu Mãn, sang năm chúng ta hãy về quê cùng đón năm mới với chú Hạ nhé." Bánh ít đi bánh quy lại, cô không có bản lĩnh làm gì được cho chú Hạ, nhưng bất kể thế nào thì có thể làm được bao nhiêu thì cô làm bấy nhiêu vậy.
Nếu chú Hạ có thể rời khỏi thôn họ Hứa thì tốt biết mấy.
Cô cũng sẵn lòng phụng dưỡng cho chú Hạ, để ông ấy được an nhàn tuổi già.
Nghĩ đến chuyện xảy ra mấy năm sau, tâm trạng Hứa Nam Nam không khỏi thấy nặng trĩu hơn, kể cả chuyện thu gom đồ cổ trước đó cũng không thể làm hòa hoãn được tâm trạng này của cô.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, cũng càng lúc càng gần kề cửa ải cuối năm.
Không chỉ hầm mỏ bắt đầu trở nên bận rộn hơn, mà ngôi trường nơi Hứa Nam Nam học cũng đang bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi kết thúc khóa học.
Chuyên ngành của Hứa Nam Nam là chương trình học ba năm, theo lý thì Hứa Nam Nam không thể kết thúc khóa học, theo đúng nghĩa thì cô thậm chí còn chưa học hết một học kỳ.
Tuy nhiên, biểu hiện thiên phú trong lớp học của Hứa Nam Nam đã khiến giáo viên kinh ngạc. Sau khi cô đề nghị muốn tốt nghiệp sớm, giáo viên vì muốn để cô học thêm hai năm, còn lấy bài thi năm ba ra để cho cô làm. Kết quá là cô thật sự làm được, tuy không thi được điểm xuất sắc, nhưng đã qua được mức điểm đạt tiêu chuẩn.
Mọi người đều đã học gần hết, để cô ở lại trong trường thêm lãng phí thời gian, quả thật cũng có phần phí phạm.
Hơn nữa Hứa Nam Nam cũng nói rất hiên ngang: "Lúc này còn rất nhiều đồng chí đang đợi được tiếp nhận giáo dục. Em mong được tốt nghiệp sớm một chút để có thể nhường vị trí cho những người đang cần. Bớt đi em thì thầy cô có thể dạy được thêm một học sinh nữa ạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận