Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 435

Đúng rồi, còn một chuyện nữa. Gần đây nhà của chủ nhiệm Hứa đang gặp vấn đề, hình như vợ của chủ nhiệm Hứa đi mượn phiếu lương thực của người ta, đến cuối tháng thì nhà nào mà chẳng thiếu lương thực nên bọn họ đến kêu trả lại. Kết quả là vợ của chủ nhiệm Hứa không có để trả lại."
Nghe tin này, Hứa Nam Nam nghĩ ngay đến chuyện Hứa Hồng mượn phiếu lương thực để đi mời cơm, thế mà còn thực sự là ăn ra chuyện luôn rồi.
Xem ra Lâm Thanh Tùng không hề khách sáo với chị ta.
Buổi trưa, Hứa Nam Nam đi theo Chu Phương và Lý Vĩ Minh đến nhà ăn ăn cơm, Lâm Thanh Tùng bưng bát cơm đi tới. Nhìn Hứa Nam Nam cười: "Cán sự Vu, cuối cùng cô cũng đã công tác về rồi." Anh cậu ta không vui liên tiếp hai ngày nay rồi đấy.
Chu Phương cười tít mắt nói: "Ô, chỉ đạo viên Lâm, sao cậu lại quan tâm đến Nam Nam của chúng tôi thế?" Chỉ đạo viên Lâm nhìn cũng không tồi, nếu thật sự kết thành một đôi với Nam Nam thì tốt quá.
Kết quả là Lâm Thanh Tùng nghe thấy lời này thì lắc đầu như trống bỏi: "Không có gì, không phải tại tôi thấy công nhân trong mỏ cả ngày nóng bức sao? Trông mong việc cán sự Vu mang trà về để giải nóng đấy mà."
Sao có thể để mọi người tưởng rằng cậu ta và cán sự Vu cùng với nhau được, nếu để cho anh trai cậu ta biết được thì không phải là ăn đòn à.
Nhìn thấy biểu hiện của Lâm Thanh Tùng bài xích như vậy, Chu Phương tưởng rằng cậu ta thực sự không hề quan tâm đến Nam Nam một chút nào, thái độ còn như thể sợ bị người khác hiểu lầm nữa. Như này là chê Nam Nam của chúng ta mà. Thế là chị ấy lập tức không muốn để ý đến cậu ta nữa.
Lâm Thanh Tùng: "..."
Hứa Nam Nam thấy cậu ta bị ghét, không khỏi bật cười. Cô còn cố ý hỏi: "Phải rồi, nghe nói gia đình chủ nhiệm Hứa đang ầm ĩ vì chuyện phiếu lương thực. Cậu có biết chuyện này không?"
"Có chuyện như vậy sao?" Lâm Thanh Tùng giả bộ hồ đồ không biết: "Tôi không biết, gần đây tôi bận lắm, không có thời gian để ý những tin tức này."
"Chị biết, chị biết." Chu Phương đáp ngay, vẻ mặt hóng chuyện: "Chị nghe bảo là vợ của chủ nhiệm Hứa mượn phiếu lương thực, vả lại còn là mượn để mời người ta ăn cơm. Dùng sạch cả phiếu thịt luôn."
"Khụ khụ khụ khụ..." Lâm Thanh Tùng đột nhiên bị sặc, bắt đầu ho khan, lúc dịu đi một chút thì vội bưng bát cơm nói: "Tôi đi rửa chén."
Chu Phương buồn bực nhìn cậu ta: "Sao vậy?"
Chột dạ. Hứa Nam Nam mím môi cười.
Lúc này, tại ký túc xá độc thân, sắc mặt Hứa Kiến Sinh tối sầm ngồi trong phòng.
Hắn ta đã lấy hết số phiếu lương thực mình cất lại để trả phiếu lương thực mà Lý Tĩnh đã mượn, bây giờ ngay cả đến nhà ăn để ăn cơm cũng không có để dùng.
Lý Tĩnh cẩn thận múc cho hắn ta một bát cháo ngô kèm rau. Rồi lại lấy cho mấy đứa trẻ khác nửa bát cháo rau.
Hứa Kiến Sinh hừ một tiếng, Hứa Hồng và Lý Tĩnh đứng ở bên cạnh giật bắn cả người.
"Anh Hứa à, cũng chỉ có đợt này thôi, đầu tháng phát phiếu ăn thì không phải sẽ tốt sao? Cũng không tới hai ngày thôi mà." Lý Tĩnh nhỏ giọng khuyên.
"Đây là vấn đề phiếu lương thực sao? Vấn đề ở đây là thể diện. Bây giờ cả khu mỏ đều biết rằng, tôi, Hứa kiến Sinh đã mượn phiếu lương thực của người khác mà không trả. Tôi hàng tháng đưa thiếu cho nhà sao hả? Bây giờ mọi người đều cười nhạo tôi đến cả vợ con mình cũng nuôi không nổi!"
Hứa Kiến Sinh cảm thấy đời này mình chưa bao giờ xấu hổ như vậy.
Kể từ khi nào mà cuộc sống của hắn ta càng ngày càng trở nên xấu hổ như vậy. Con gái ruột đổi họ, cả gia đình họ sống trong ký túc xá độc thân, con cái thì đói bụng, mượn phiếu lương thực... Từng việc từng việc, biết bao nhiêu là trò cười để cho người ta bàn tán.
Bây giờ mọi người nhắc đến Hứa Kiến Sinh hắn ta, không phải là nói trước đây hắn ta là sĩ quan giải ngũ, cũng không phải nói hắn ta quản lý chuyện sản xuất tốt như nào. Mà chỉ toàn nói về những chuyện lộn xộn bát nháo trong gia đình hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận