Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 169

Vu Đông Lai chưa cho Hứa Nam Nam tin chính xác, Hứa Nam Nam cũng cảm thấy hơi mơ hồ, cho nên quyết định làm hai chuẩn bị.
Sau khi rời khỏi nhà Vu Đông Lai, cô mua ít bột mì và trứng gà từ Taobao, cầm đến chợ đen.
Lúc này thị trấn ngoài xã mua bán, còn có chợ đen.
Chợ đen chính là thị trường giao dịch riêng, đương nhiên chính phủ không cho phép nó tồn tại, nhưng mà cũng không thể cấm chỉ. Số lượng cung ứng của dân thành phố có hạn, lương thực trong nhà không đủ ăn, cũng không thể thật sự chịu đói, nên phải tìm một chỗ mua lương thực khác bù vào.
Mà nông thôn cũng thường xuyên có vài gia đình không nỡ ăn lương thực tinh chế, mình ở nhà ăn cháo rau dại, tiết kiệm lương thực mang vào thành phố để đổi chút tiền.
Trước đây Hứa Nam Nam cũng nghĩ đến chợ đen bán đồ, nhưng mà vật bán bên chợ đen đều không phải đồ đắt tiền. Cô đến đó bán đồ đắt, không nói có thị trường hay không, còn dễ dàng bị người ta bắt, bằng không cũng sẽ không dùng cách đó với Vu Đông Lai.
Nhưng bây giờ Vu Đông Lai chưa có tin chính xác, cô cũng không thể chờ, dứt khoát tới bán chút lương thực tinh chế, tích tiểu thành đại, con muỗi nhỏ thế nào đi nữa cũng là thịt mà.
Lúc Hứa Nam Nam đến chợ đen thì đã không còn nhiều người bán đồ nữa. Nhiều người đều là người ở quê đến, bọn họ xách đồ đến sớm bán xong để có thể về kịp ngay trong ngày.
Khi Hứa Nam Nam xách hai túi vải bố đến, có một số người nhìn chằm chằm vào cái túi của cô, muốn biết được ngay trong đó có gì.
Hứa Nam Nam mở chiếc túi ra, để lộ bột mì và trứng gà ở bên trong.
Bột mì có màu trắng như tuyết, khiến đôi mắt của những người đó sáng bừng lên.
Mấy người đó gần như đi đến gian hàng của Hứa Nam Nam cùng một lúc.
"Đồng chí, bột mì của cô bán thế nào?" Đó là một dì có tuổi, khuôn mặt gầy gò, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào đống bột mì.
"Trứng thì sao, bán thế nào?" Một người phụ nữ trẻ nói.
"Bột mì bao nhiêu tiền, nếu giá ổn thì tôi lấy hết." Người đàn ông trung niên đeo kính hưng phấn nói.
Bột mì và trứng không chỉ là lương thực mà còn là ngũ cốc tinh chế, có giá trị dinh dưỡng cao.
Những đứa trẻ trong gia đình đã lâu không được ăn một bữa ngũ cốc tinh chế, chỉ cần bọn họ gọi một phần cơm từ nhà ăn là bọn trẻ đã có thể ăn ngốn nghiến ngon lành.
Mà thức ăn trong nhà ăn cũng được phân ra khẩu phần, bọn họ không giống đơn vị như mỏ sắt Nam Giang, chỉ cần trên thị trấn đưa thức ăn đến thì trước tiên sẽ cung cấp cho mỏ sắt.
Người lớn ăn chút ngô và khoai lang khô để giải quyết cũng được, nhưng trẻ em thì không thể như vậy được. Từ nạn đói hai năm trước, lũ trẻ vẫn còn bị phù thũng do suy dinh dưỡng mà ra.
Nghe thấy người đàn ông trung niên muốn lấy hết, những người khác không vui: "Không được, chỉ chừng này, anh lấy hết thì những người khác thì sao. Sao anh ích kỷ được vậy chứ." Dì có tuổi phản đối.
Hứa Nam Nam cũng không ngờ ngũ cốc tinh chế lại tiêu thụ tốt như vậy, vừa rồi cô còn lo rằng mọi người sẽ sẵn sàng mua nhiều hơn chút lương thực thô giá rẻ để ăn kia chứ.
Xem ra cô vẫn chưa hiểu rõ tình hình thị trường. Bất kể thế nào thì làm ăn cũng không thể đẩy ra bên ngoài được.
"Mọi người đừng giành giật, tôi vẫn còn lương thực thế này, chừng này chỉ để tôi bán thử trước thôi. Nếu mọi người muốn thì ngày mai tôi vẫn sẽ đến đây, quê tôi có lương thực."
Nghe vậy dì có tuổi đó mới không cuống cuồng nữa, hỏi: "Đồng chí nhỏ, bột mì này cô bán thế nào, còn có cái khác nữa không, có mì sợi không?"
Miệng thì hỏi vậy, nhưng ánh mắt đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào đống bột mì ở bên cạnh Hứa Nam Nam. Nghĩ tới cảnh chút nữa cân mang về cán bột mì ra để ăn, cháu trai mình chắc sẽ vui mừng ríu rít rất lâu đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận