Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 472

Mặc dù cô cũng không ưa gì Lý Uyển, nhưng từ việc lần trước Lý Uyển cướp vải để mua quần áo cho hai ông bà họ Lý có thể nhìn ra được bà ta thật lòng đối xử tốt với hai người này.
Nhưng dù có tốt, cũng không thể bằng được việc Lý Tĩnh đến quấy rối.
Nếu như Lý Uyển nhẫn tâm không để ý hai ông bà họ Lý nữa, đến lúc đó còn có thể trông cậy Lý Tĩnh nuôi dưỡng sao?
Lý Tĩnh không thèm quản nhiều như vậy đâu.
Kể từ sau khi biết được từ chỗ Hứa Hồng rằng hiện giờ cha mẹ cô ta đã thành người thân của nhà thủ trưởng, trong lòng cô ta ngoài sự kinh ngạc, không cam lòng thì phần lớn vẫn là vui mừng.
Không cam lòng vì tiểu thư nhà địa chủ đó không gặp tai ương gì, mà lại còn sống tốt hơn cô ta. Cùng là đều gả cho người lính, ấy vậy mà người ta gả cho thủ trưởng. Lý Tĩnh thậm chí còn có chút hối hận, năm đó lúc Lý Uyển rời đi, còn bảo cô ta cùng nhau rời đi theo nhưng cô ta không nghe.
Cô ta nghĩ nếu như lúc ấy chịu nghe lời thì hiện giờ có phải là đã khác rồi không.
Dù có hối hận cũng không có tác dụng gì rồi, chỉ có thể nhanh chóng nắm bắt cơ hội này thôi. Giống như Hồng Hồng nói, nhân lúc bọn họ còn ở huyện Nam Giang, có thể giúp đỡ được rất nhiều việc. Ví dụ như là chuyện hộ khẩu hoặc là còn có thể nhân cơ hội này làm quen với nhiều nhân vật có tiếng trong huyện. Đừng thấy Lý Uyển đã tức giận bỏ đi, nhưng cô ta biết Lý Uyển sẽ không bỏ rơi cha mẹ cô ta đâu.
Cha mẹ ruột của Lý Uyển mất sớm, từ nhỏ Lý Uyển đã sống chung với cha mẹ cô ta, nếu không thì năm đó cũng sẽ không quay về đón hai ông bà đi đâu. Còn bảo đứa con trai ruột gọi hai ông bà là ông bà ngoại.
Sau khi rời khỏi chỗ Hứa Nam Nam, Lý Tĩnh định đến chỗ ủy ban huyện tìm cha mẹ ruột cô ta. Hứa Hồng vẫn luôn đợi ở nhà, thấy cô ta chuẩn bị đi cũng đi theo cùng.
Lý Tĩnh có chút không vui, vốn dĩ là muốn được thơm lây Hứa Hồng, kết quả là bây giờ lại phải để Hứa Hồng thơm lây từ cô ta.
Hứa Hồng thấy cô ta do dự, trong lòng nghiến răng tức giận. Vốn dĩ chị ta không muốn nói chuyện này cho Lý Tĩnh. Nhưng hai ông bà sắp phải rời đi, đợi bọn họ đi rồi thì sau này sẽ không có cơ hội tiếp cận bên ủy ban huyện nữa. Chị ta không còn cách nào khác, chỉ có thể nói chuyện này cho Lý Tĩnh.
Trông vẻ tình hình bây giờ, ý nghĩ ban đầu của chị ta không sai, người bác dâu này không phải đã bắt đầu vứt bỏ chị ta sang một bên rồi đó sao.
"Bác dâu, ông bà sớm muộn cũng sẽ phải quay về thủ đô. Nói câu khó nghe thì sau này nếu như hai ông bà tuổi tác cao không còn nữa, mối quan hệ này chẳng phải cũng không còn rồi sao. Bác nói xem, nếu giờ chúng ta nhân cơ hội này kết thông gia với gia đình họ thì tốt biết bao."
Hứa Hồng nịnh bợ nói.
Lý Tĩnh suy nghĩ một lúc, cũng có chút lay động.
"Được thôi. Có điều cháu đừng có mà nói lung tung nhé. Chuyện của Nam Nam một câu cũng đừng nhắc đến." Lý Tĩnh dặn dò.
Hứa Hồng cầu còn không được. Chị ta không muốn để Lý Tĩnh biết chuyện người yêu của Hứa Nam Nam là ai. Đến lúc đó Lý Tĩnh nhất định sẽ bỏ rơi chị ta sang một bên.
Buổi chiều, Lâm Thanh Tùng tan làm về nhà thì bị Hứa Hồng đứng chặn ngay cầu thang.
"Sao cô lại đến nữa thế?" Lâm Thanh Tùng cau mày nói.
Hứa Hồng cười nói: "Em qua đây cùng với bác dâu. Bọn họ đang nói chuyện bên trong nên em bèn ra ngoài đi loanh quanh. Anh Tùng, anh có muốn cùng đi chung không."
"Không cần." Cảnh tượng đạo đức giả đó, cậu ta thấy mà ghê tởm. Cũng chỉ có ông bà quá nhẹ dạ cả tin, còn thật sự tưởng là bọn họ hiếu thuận hai người cơ.
Lâm Thanh Tùng mở cửa ra, Hứa Hồng định đi vào theo sau, Lâm Thanh Tùng dứt khoát bước lùi đóng cửa lại, quay người nhìn chị ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận