Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 818

Bao năm qua, bọn họ đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi. Khi ở trước mặt cha mẹ cậu còn ngoan ngoãn chút, nhưng chỉ vừa rời khỏi mắt, cậu lại chứng nào tật nấy.
"Những đứa khác thì không sao, em thấy đứa ngốc nhà Nhị Bảo sắp bị thằng bé nhà mình dạy hư rồi. Em vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Nhị Bảo." Nói đến đây, Hứa Nam Nam đỏ mặt.
Con trai mình dạy hư con trai của con trai mình, chuyện gì vậy chứ.
Lâm Thanh Bách nói: "Anh nghĩ đứa bé này sẽ từ từ tốt hơn thôi, nhà mình trước giờ không có ai hư hỏng cả. Hơn nữa, mấy năm này thằng bé chỉ ham chơi chút chứ nó chưa làm ra chuyện phạm pháp tày trời gì."
"Suốt ngày ăn mặc lòe loẹt, dính tai tiếng với đủ loại sao nữ, còn thường xuyên chạy ra nước ngoài chơi nữa. Anh thấy thằng bé đứng đắn chỗ nào? Em chỉ không hiểu sao nhà mình lại sinh ra một đứa bé như vậy. Nếu không phải năm ấy, mấy người các anh trông nom ở ngoài hết thì em đã nghĩ nhà mình ôm nhầm con rồi."
"Làm sao có thể ôm nhầm được, em nhìn mặt thằng bé đi, không nói cái khác chứ hai lúm má đồng tiền giống hệt em, không lẫn đi đâu được." Đây cũng là nguyên nhân Lâm Thanh Bách đặc biệt yêu thương đứa nhỏ về già mới có này. Thằng bé là đứa nhỏ nhất và cũng giống Nam Nam nhất, bảo sao ông không thương cho.
Nghe vậy, Hứa Nam Nam buồn bực muốn chết. Nam sinh nữ tướng, ban đầu sao không dứt khoát là nữ luôn đi. Thằng nhóc thối này đến chỉ biết giày vò bà thôi.
Bên ngoài, tại một du thuyền sang trọng, một thanh niên cao ráo và đẹp trai đang cùng hai đứa cháu ra ngoài chơi.
Ba người đều chưa đến hai mươi tuổi.
"Chú nhỏ, chúng ta thắng nhiều rồi, mau đi về thôi." Thiếu niên mười bảy tuổi nói. Cậu ta đang ngồi ở nhà nghiên cứu đồ đồng thì chú nhỏ gọi đi theo tới đây.
Chú nhỏ còn lừa cậu ta là đi nhìn việc đời, hóa ra là tụ tập đánh cờ bạc. Nếu bị ông nội bà nội biết thì e là hai chân của bọn họ không lành lặn nổi.
Thiếu niên mười chín tuổi đứng cạnh gõ nhẹ đầu cậu ta: "Sao nhát thế, đi ra ngoài chơi phải chơi cho thoải mái chứ."
"Cháu hai cháu ba, mấy đứa cãi nhau gì thế, yên lặng chút đi, hôm nay chú nhỏ của mấy đứa phải chơi một ván lớn." Lâm Tiểu Bảo đẩy toàn bộ số tiền thắng trong tay ra, đối thủ phía đối diện cũng đẩy tiền đặt cược ra.
"Chú nhỏ..." Hai thiếu niên quên cả cãi nhau, nhìn chằm chằm đống tiền đặt cược trên bàn.
Khi Hứa Nam Nam nhận được điện thoại, bà ngất luôn tại chỗ. Bác sĩ và bảo mẫu ai cũng sợ hãi đến tái mặt.
Điện thoại là thằng ba gọi tới, nói là đồng chí Lâm Tiểu Bảo mang cháu thứ hai và cháu thứ ba đi đến địa điểm đánh bạc. Đã vậy thằng nhóc còn thắng, nhưng người ta lại nói thằng bé ăn gian nên hai bên lao vào đánh nhau.
Còn may bọn họ mang theo vệ sĩ nên được vệ sĩ cứu ra.
Tam Bảo cảm thấy đây không phải là vấn đề lớn, chỉ là chuyện xấu do thằng Tư gây ra, về dạy dỗ một trận là được. Vì thằng Tư là hòn ngọc của cả nhà, trừ ông bà già ra thì không ai được chạm vào nên vấn đề dạy dỗ thằng Tư phải có được sự đồng ý của ông bà cụ.
Không nghĩ đến bà ở nhà nghe xong tin lại ngất xỉu. Lần này toàn bộ nhà họ Lâm như thấy trời sập.
Tất cả con trai, con dâu, cháu trai nhà họ Lâm từ các nơi đều chạy về.
Bác sĩ chăm sóc sức khỏe nặng nề nói rằng bà đã lớn tuổi, thân thể không tốt nên cứ vài hôm lại ốm, sức khỏe không được như ngày xưa, hôm nay lại bị kích thích…
Dù sao cũng rất nguy hiểm, hết sức nguy hiểm, bảo mọi người cứ chuẩn bị tâm lý trước.
Đại Bảo nghe thấy vậy, trực tiếp đá một cước vào người Lâm Tiểu Bảo, Tiểu Bảo ngã nhào xuống đất.
Tiểu Bảo bị đạp ngã ra, lại ngồi dậy quỳ xuống đất tiếp, mặt không chút cảm xúc.
Nhị Bảo kéo Đại Bảo lại: "Anh, anh bình tĩnh đã, để xem tình hình mẹ thế nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận