Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 339

Đây là con đường từ hầm mỏ đến thị trấn phải đi qua, một cánh rừng cây dương trắng.
Mắt thấy sắp bị kéo vào, một tay Hứa Nam Nam ôm thân cây, một tay vươn tay lấy bình xịt hơi cây. Tên đàn ông phía sau nhìn thấy cô ôm thân cây thì đưa một tay để gỡ lòng bàn tay cô ra.
Hứa Nam Nam sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi, tay thoáng chốc đã bị gỡ ra. Khi bị anh ta kéo vào rừng cây, Hứa Nam Nam nhìn thấy một người nào đó xuất hiện ở ven đường.
Trong lòng cô vui mừng. Nhưng người kia đứng một lúc rồi bỏ đi.
Đoán chừng là bởi vì đã tiến vào trong rừng cây, nên người đàn ông đằng sau muốn cởi quần áo của cô ra. Bàn tay đang siết lấy cánh tay cô cũng buông lỏng ra một chút, Hứa Nam Nam nhân cơ hội lấy bình xịt cay ra, ra sức xịt vào lên mặt, mắt mũi của gã đàn ông đó.
Gã đàn ông đau đớn buông tay ra, Hứa Nam Nam lập tức tránh thoát, chạy về phía trước. Nghe thấy động tĩnh đuổi theo phía sau, cô quay đầu nhìn lại, tên đàn ông đó cũng đã bắt đầu đuổi theo cô, cô nhìn thấy khuôn mặt của hắn ta.
Súc vật!
Hứa Nam Nam đỏ mắt mắng một câu, dùng sức chạy ra ngoài. Gã đàn ông phía sau che mắt lảo đảo đuổi theo.
"Con đàn bà xấu xa, dừng lại, mày dừng lại cho tao." Đổng Vũ tức giận chửi bới. Vừa rồi đã sắp thuận lựi rồi, con đàn bà xấu xa này không biết phun vào mặt hắn ta cái thứ gì mà bây giờ hắn ta không thể mở mắt, trong mũi cũng đau rát nóng bừng.
Không thể để cô chạy trốn, nếu không cô chắc chắn sẽ tống hắn ta vào tù.
Giống như những gì mẹ hắn ta đã nói, ngủ với cô thì cô chỉ có thể nghe lời một mình hắn ta.
Cuối cùng cũng chạy ra đường, lúc này trên đường đã không có một bóng người.
Hứa Nam Nam không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, cô chỉ có thể chạy, ra sức chạy.
Khi nhìn thấy một chiếc xe đạp từ xa chạy tới, Hứa Nam Nam như nhìn thấy được bông hoa nở rộ.
Người trên chiếc xe đạp dường như cũng nhìn thấy tình huống ở đây, đạp xe rất nhanh, trực tiếp đi đến bên cạnh Hứa Nam Nam, sau lưng nghe thấy tiếng xe đạp, rồi sau đó là tiếng vung nấm đắm.
Lúc này Hứa Nam Nam mới quay đầu liếc nhìn, Đổng Vũ đã bị người ta đè xuống đất đánh dữ dội.
Người kia thân hình cao lớn, một đấm giáng xuống, làm cho Đổng Vũ không đứng thẳng dậy được.
Nhìn Đổng Vũ trên mặt đất bị đánh đến mức chảy máu mũi, Hứa Nam Nam nghĩ tới dáng vẻ buồn nôn cũng hắn ta, cộng thừa vừa mới trải qua sợ hãi, cô trực tiếp lao tới, hung hăng đá vào đũng quần của Đổng Vũ, một đạp thấy còn không đủ, cô lại thêm một đạp nữa.
Người đàn ông kia cũng mặc kệ, để cho Hứa Nam Nam đánh hắn ta.
Đũng quần của Đổng Vũ liên tục bị giẫm lên thì bắt đầu chảy máu, lúc này Hứa Nam Nam mới dừng động tác run rẩy của mình.
Cô quay đầu nhìn người đàn ông vừa giúp mình, răng cô đã có phần run cầm cập: "Đồng, đồng chí… giải quyết như thế nào?"
"Tội lưu manh, đưa đến đồn cảnh sát, có thể để cho gã ta ngồi tù. Trong trường hợp nghiêm trọng, có thể bị xử bắn."
Đổng Vũ hừ hừ đau đớn, mất hết sức lực, nghe đến đây thì bị dọa tới mức toàn thân run lên: "Mẹ tôi kêu tôi tới, tôi không muốn tới, là mẹ tôi kêu tôi tới."
"Quen à?"
Hứa Nam Nam gật đầu: "Mẹ anh ta là người chẳng biết màng chuyện gì cả, thường xuyên gây rắc rối."
"Được, cô đi đi, chuyện này giao cho tôi. Mấy nữ đồng chí các cô đừng dính dáng đến chuyện này."
Tội lưu manh, mặc dù có thể khiến đàn ông vào tù, hoặc thậm chí bị xử bắn, nhưng cuối cùng vẫn đả kích rất lớn đối với phụ nữ. Nếu đã phạm tội lưu manh, chắc chắn đàng gái đã chịu thiệt thòi. Ngay cả khi chưa thành công thì mọi người cũng sẽ cảm thấy rằng người đó đã bị gì đó. Đặc biệt còn là người quen biết, sau này người đàn ông này ngồi tù, mẹ anh ta nhất định sẽ đến nhà cô gây rối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận