Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 780

Nhìn làn da bị rám nắng của Tiểu Mãn, mũi Hứa Nam Nam không nhịn được cảm thấy cay cay: "Được rồi, không tranh với em, chúng ta về nhà thôi."
Nhà của Lâm Thanh Bách và Hứa Nam Nam là một ngôi nhà hai tầng có sân vườn.
Ở lầu trên và lầu dưới có mấy phòng, Tiểu Mãn tới vẫn có phòng ở. Hứa Nam Nam cố tình sắp xếp cho cô ấy một căn phòng vô cùng ấm áp, rèm cửa sổ và ga trải giường màu xanh nhạt, trông vô cùng sạch sẽ thoải mái.
Tiểu Mãn vừa vào nhà đã cảm nhận được tâm ý của chị mình, cô ấy kéo tay Hứa Nam Nam cả nửa ngày không chịu buông: "Chị, sao em lại may mắn như thế chứ."
"Biết thì tốt, sau này cũng đừng xuống những vùng nông thôn như thế nữa, vất vả lắm, phải học cách hưởng phúc đi." Hứa Nam Nam cảm thấy con gái nên phải nuôi một cách sung sướng mới tốt. Ngay từ nhỏ Tiểu Mãn đã không được ăn uống đầy đủ, sau đó lại đi làm thanh niên trí thức, phải ăn uống khổ sở nhiều năm.
Mặc dù cực khổ, nhưng lại thu được không ít lợi ích.
Những người bạn kia, những mơ ước kia, những phấn đấu kia, cũng đủ khiến cô ấy nhận được lợi ích suốt cả đời.
Hứa Nam Nam thấy Tiểu Mãn như thế, biết cô ấy đang nói thật, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ và yên tâm.
Trong hai người em gái, người cô thấy không yên lòng nhất chính là Tiểu Mãn. Bây giờ nhìn lại, sau này cô em gái này thật sự không cần cô quan tâm nữa rồi.
Bởi vì Tiểu Mãn tới đây nên cả nhà tụ họp cùng ăn một bữa cơm, xem như chào đón Tiểu Mãn tới đây.
Biết Tiểu Mãn đã thi đậu vào đại học thủ đô, Hạ Thu Sinh vô cùng vui vẻ, có thể nói ông ấy chính là người thầy vỡ lòng của Tiểu Mãn, cảm giác vô cùng tự hào.
"Một cô gái trẻ như Tiểu Mãn, học ngành khoa học kỹ thuật cũng rất thách thức đấy." Hạ Thu Sinh nói.
Lâm Trường Chinh lên tiếng: "Sợ cái gì, trong nhà cũng không phải không có người dạy, bình thường lúc có thời gian rảnh Thanh Tùng sẽ dạy kèm cho con bé."
Lâm Thanh Tùng đang trêu chọc Nhị Bảo, nghe thấy thế thì lập tức hả lên một tiếng.
Sau đó lại nhìn anh cả và chị dâu nhà mình: "Được, không thành vấn đề." Cậu ta đã quen giữ khoảng cách với các đồng chí nữ biết bao năm… Phải chung sống với em gái nhỏ như thế nào đây.
Thế là cậu ta quyết định, trong hai ngày Lâm Thanh Tùng được nghỉ, cậu ta đưa Tiểu Mãn đi tham quan trường đại học thủ đô. Dù sao trước đây Lâm Thanh Tùng cũng tốt nghiệp đại học thủ đô, thế nên cậu ta cũng quen thuộc với chỗ này.
Bởi vì sự trở lại của Tiểu Mãn, mùa xuân năm nay mới được thật sự là cả nhà cùng đoàn tụ. Ăn xong bữa cơm giao thừa, Lâm Thanh Tùng lập tức dẫn Tiểu Mãn và ba đứa cháu đến khu tập thể đi dạo.
Một người hơn ba mươi tuổi, bình thường là kỹ sư Lâm nghiêm túc trong sở nghiên cứu, bây giờ lại ở chung với ba đứa trẻ trông cũng không lớn hơn mấy đứa trẻ là bao, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tìm người yêu.
Mỗi ngày Lý Uyển đều không ngừng than thở, nhưng không nói được gì. Lâm Trường Chinh thì đã buông xuôi bỏ mặc. Theo ông thấy, một người đàn ông mãi không chịu lớn thì không nên cưới vợ, sẽ hại cô gái tốt nhà người ta.
Mùa xuân năm bảy mươi bảy qua đi, mùa xuân năm bảy mươi tám đến.
Đầu xuân, Tiểu Mãn đến đại học trình diện, bình thường cô ấy đều ở lại trường học, cuối tuần mới về nhà ở.
Hứa Nam Nam vô cùng ủng hộ, còn cố ý ám chỉ với cô ấy, đừng vì những chuyện đã qua mà giữ lại bóng ma tâm lý gì đó. Bên ngoài vẫn còn đàn ông tốt, lúc ở trường có thể tìm hiểu một chút.
Hứa Nam Nam biết, sau này những lứa sinh viên đại học đầu tiên sẽ rất giỏi. Tiểu Mãn lại học ở đại học thủ đô, chỉ việc tìm đại một người có nhân cách tốt thì sau này tương lai sẽ không tệ.
Thế nhưng dường như tâm tư của Tiểu Mãn không đặt ở nơi đó, mỗi lần được nghỉ về nhà cũng không thấy cô ấy ra ngoài hẹn hò gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận