Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 307

Nàng dâu cô gái trẻ nhà ai uốn tóc, đẹp thì có đẹp nhưng sau lưng bị người ta bàn tán không ngóc đầu lên được.
Bây giờ nhìn chiếc quần dài ống thẳng màu xanh lam và áo khoác quân đội trên người mình, ở Giang Nam cũng xem như là chỉnh tề, nhưng ở đây thì nhìn có chút quê mùa.
Vẫn là nhập gia tùy tục thì hơn nhỉ.
Hứa Nam Nam rung rinh.
Không thể để mọi người đẹp mà chỉ có mình mình xấu được, thế chướng mắt lắm. Chúng ta phải theo trào lưu.
Sau khi tự an ủi bản thân, Hứa Nam Nam vội vã tìm một nhà khách để thuê phòng đơn.
Sau đó tìm được một cái áo dệt kim màu xanh lam, một chiếc váy dài màu trắng trên Taobao, tóc thì... vẫn là tết vậy.
Sau khi thay đồ xong, Hứa Nam Nam lại mua một chiếc gương soi toàn thân, ra sức ngắm nghía.
Cảm thấy trên dưới cả người không có chỗ nào không ổn, cô vứt chiếc gương vào Taobao, xách túi đi ra ngoài, lúc ra đến cửa thì nhớ ra điều gì đó, quay người đi vào đóng cửa lại, tìm một vòng Taobao, cuối cùng cũng tìm thấy một thứ trang bị quan trọng là huy hiệu của chủ tịch Mao.
Nhìn lướt qua ngực của mình một cái, trông cũng ra dáng phết.
Mình chắn là mười đại diện thanh niên yêu đảng yêu nước.
Lúc này vừa mới đến trưa, xoa xoa cái bụng đói của mình, cô cũng không vội đi tìm đồ cổ mà tìm người hỏi thăm về nhà hàng ở gần đây rồi đi thẳng đến nhà hàng quốc doanh tốt nhất gần đó.
Nhà hàng này không giống với nhà hàng quốc doanh ở thị trấn. Trong đại sảnh xếp bàn tròn, trên bàn có thực đơn, ngoại trừ việc phải đến cửa sổ gọi món thì nó khá giống với mô hình nhà hàng trong tương lai.
Mì dầu hành xào tôm nõn, bánh bao nhỏ Nam Tường, vằn thắn thịt tôm cá bằm, súp huyết gà vịt...
Chỉ cần nhìn tên các món ăn trên đó thôi cũng khiến cô ứa nước miếng. Ở thị trấn, món ngon nhất là thịt kho tàu... Thành phố lớn tầm quốc tế quả nhiên danh bất hư truyền, dù ở thời đại nào thì vẫn luôn đi đầu. Ngay cả thực phẩm cung cấp cũng rất phong phú.
Ừ, vẫn phải nên ở đây vài ngày nữa, hôm nay ăn bánh bao nhỏ, ngày mai ăn mì trộn...
Tiêu hết hai tờ phiếu toàn quốc, cuối cùng cô cũng bước ra ngoài với chiếc bụng no căng.
Chuyến này đi đúng rồi.
Hứa Nam Nam xoa bụng cảm thán.
Đi được một đoạn đường, cảm thấy bụng mình không còn căng lắm nữa, Hứa Nam Nam mới lấy đơn mua hàng ra, cô đi đến một số cửa hàng bách hóa gần đó để hỏi về linh kiện. Đúng như dự đoán, không có.
Hứa Nam Nam không vội, những đồ này trên Taobao cũng có thể tìm thấy, nhưng có một vài linh kiện đặc biệt đi cùng thì dường như không tìm thấy được. Nhưng có thể mang một phần về thì hẳn cũng có thể báo cáo kết quả công tác rồi.
Cô nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều.
Cô gọi chiếc xe, chạy thẳng đến trạm thu hồi đồ phế thải.
So lần trước cô đi công tác ở các tỉnh thành lân cận thì trạm thu hồi đồ phế thải ở Thượng Hải có nhiều thứ hơn, nếu không nói rõ thì cô không thể tin được đây là trạm thu hồi đồ phế thải.
Mấy thứ như túi ni lông, chai nhựa, vật liệu công nghiệp, không nhìn thấy ở đây. Lúc này, chế phẩm công nghiệp đều là vật liệu quý hiếm, đều là đồ tái chế để tái sử dụng, cái nào hỏng đến độ không dùng được nữa thì mới xem xét để thu hồi.
Một nữ đồng chí trung niên mặc bộ đồ liền lao động màu xanh đứng ở cửa.
Hứa Nam Nam bước đến, bốc một nắm hạt dưa cho người ta: "Chị gái, tôi muốn tìm ít sách cho em trai, em gái học, có được không ạ?"
Vừa nghe mua sách cũ, chị gái mặc đồ xanh không mảy may nghi ngờ, bấy giờ, nhiều người không đủ tiền mua sách giáo khoa mới sẽ đến đây để mua sách cũ. Chị gái mỉm cười gật đầu: "Vào đi, tự tìm nhé, đừng làm lộn xộn các hàng là được." Sau đó thì nhét hạt dưa vào trong túi quần.
Hứa Nam Nam đi đến chỗ đống sách, vừa chọn tài liệu học tập cho Hứa Tiểu Mãn, vừa quan sát những thứ khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận