Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 750

Vài học sinh cuối cấp đi tới, mỗi người một đá vào người thầy ấy: "Những phần tử tri thức như các người đừng nghĩ đến việc lãnh đạo chúng tôi."
Kính của thầy Chu bị đá trúng rơi xuống đất, người cầm đầu trực tiếp giẫm lên nó làm kính vỡ tan tành.
"Các em sao có thể làm như vậy..."
Thầy Chu mờ mờ nhìn đám học sinh gây rối trước mặt, có nhiều học sinh trước kia ông ấy đã từng dạy. Học sinh lúc trước mà bây giờ đã thay đổi đến mức khiến ông ấy không nhận ra nữa.
Mấy người này quậy phá một trận xong, cuối cùng mới thỏa mãn ra ngoài. Nhìn thấy Hứa Linh ở ngoài, đứa trẻ mập mạp hỏi: "Hứa Linh, cậu không sao chứ, mấy người hung dữ hôm qua bắt cậu đi rồi mà, sao cậu lại ra ngoài được thế. Cậu yên tâm, chúng mình đã tìm người của ủy ban cách mạng rồi, người của ủy ban cách mạng nói sẽ chủ trì công bằng cho chúng ta."
Hứa Linh ngập ngừng đồng ý. Trong lòng nghĩ khi về phải kể chuyện này với chị. Mặc dù anh rể cô nhóc hung thì hung thật, nhưng cũng không thể để bị người của ủy ban cách mạng bắt đi được.
Cô nhóc đi phía sau, đợi mọi người đi hết, cô nhóc mới nhìn vào văn phòng. Mấy giáo viên thẫn thờ bước ra, có vẻ như đã nản chí ngã lòng. Chỉ có mỗi thầy Chu vẫn đang ngồi khóc trên đất.
Thấy không còn ai, cô nhóc khom lưng bước vào văn phòng. Nhìn thấy giáo án và sách trên đất, cô nhóc cúi người thu dọn chúng.
Cô nhóc nhặt đống sách trên mặt đất rồi đặt dưới chân thầy Chu. Nhìn thấy cái kính bị vỡ, cô nhóc cầm lên xem, vẫn còn một miếng kính to chưa bị vỡ, cô nhóc đeo lên mặt cho thầy giáo.
Thầy Chu ngồi với vẻ mặt chết lặng và nước mắt tuôn rơi. Ông ấy nhìn thấy có người mặc quân phục màu xanh đang lờ mờ đứng trước mặt mình, ông ấy còn cho rằng đám gây sự vừa rồi vẫn chưa quậy phá đủ, nên quay lại để đập phá đồ đạc tiếp.
Sau khi đeo nửa chiếc kính cận lên, ông ấy mới có thể nhìn rõ người trước mặt là ai.
"Học sinh Hứa Linh?" Gương mặt thẫn thờ của thầy Chu cuối cùng cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Ánh mắt Hứa Linh nhìn ông có chút chột dạ. Hôm qua cô nhóc mới đạp thầy Chu mấy cái.
Thầy Chu nhìn đống sách đã được xếp gọn gàng dưới chân mình, biết là do Hứa Linh làm, mắt hơi sáng lên: "Học sinh Hứa Linh, các em ấy làm như vậy là không đúng, em đừng học theo các em ấy. Đây là đang hiểu sai những chỉ thị bên trên, kiến thức là vô giá, người có kiến thức là vinh quang. Học sinh Hứa Linh, em phải chăm chỉ học tập để làm một người có tri thức."
"Thầy ơi, thầy, thầy mau về nhà đi. Nếu không bọn họ sẽ đánh thầy nữa."
"Thầy không thể về, thầy không thể từ bỏ được, nếu không quản thì những đứa trẻ đó thật sự sẽ không cứu được nữa. Thầy phải lên lớp, luôn sẽ có học sinh chịu tiếp tục học."
"Thầy, chúng em đánh thầy, thầy không trách chúng em sao?" Sao lại còn như vậy, nếu như cô bị người khác bắt nạt thì cả đời này cô cũng không tha thứ cho người đó.
Thầy Chu thở dài một hơi: "Các em là học sinh, học sinh làm sai, giáo viên phải dạy lại cho đúng. Các em làm sai mà đồng ý thay đổi là tốt rồi."
Hứa Linh bóp chặt đầu ngón tay mình, nhìn khuôn mặt đầy vết thương của thầy Chu. Hình như giáo viên không có xấu xa như cô nhóc nghĩ.
"Thầy… Em xin lỗi."
Sau khi rời khỏi văn phòng, Hứa Linh lập tức ra khỏi trường học. Cô nhóc đứng ở cổng trường nhìn đám học sinh mặc quần áo màu xanh lá đang quậy phá chạy khắp nơi bên trong, lại nhìn bộ quân phục màu xanh và phù hiệu đỏ trên người mình.
Khi đang đi trên đường, cô nhóc tháo phù hiệu đỏ trên tay mình xuống rồi nhét vào trong túi vải bạt.
Về đến nhà ông bà Vu, Tiểu Mãn và bà Vu đang ở gần đó tìm cô nhóc khắp nơi, thấy cô nhóc về nhà, Tiểu Mãn vội vàng kéo tay cô nhóc: "Em đi đâu vậy?" Lại nhìn bộ quần áo trên người cô nhóc, mắt cô bé đỏ lên: "Không phải em lại đến trường đấy chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận