Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 105

“Cái tính của bà già đó là vậy, thấy cháu cầm đồ qua đây là tức giận, cũng không nghĩ xem ban đầu đối xử với cháu thế nào.” Tống Quế Hoa hừ một tiếng, trong giọng nói tràn đầy khinh bỉ. Lúc đầu mặc kệ cháu, bây giờ lại đỏ con mắt, cô ấy chưa từng gặp người có lòng tham không đáy như vậy: “Cháu đừng sợ, bà Trần của cháu đã nói, dù gì cháu cũng là người trên hộ khẩu nhà này, kiểu gì cũng không thể để cháu bị người ta ức hiếp. Nếu họ còn dám tới gây chuyện, chúng ta dùng cây lăn bột đánh họ một trận.”
Bà Hứa cố gắng chống thẳng lưng mới về đến nhà. Vừa về đến nhà, bà ta lập tức hất cánh tay của hai con dâu ra, ngồi dưới đất khóc lóc om sòm: “Tôi không sống nữa, không sống nữa. Tuổi đã cao như vậy mà bị một góa phụ ức hiếp, tôi sống còn có ý gì.”
Nghe thấy tiếng kêu này, ông Hứa không hút nổi thuốc nữa, gõ tẩu thuốc: “Ồn ào gì chứ, có để người ta yên tĩnh không, vừa nãy ồn ào trước nhà vẫn chưa đủ hả?”
Vừa nãy bà Hứa ra ngoài gây chuyện, ông ta cũng nghe thấy tiếng động, cảm thấy quá mất mặt.
Cháu gái đều chia ra ngoài, còn có gì để làm lớn chuyện. Ông ta chỉ mong sau này người khác sẽ quên hai con nhỏ đó là cháu gái của nhà ông Hứa, cứ như vậy sau này sẽ không ai nhớ nhà họ còn có cháu gái chạy bên ngoài.
Bà cụ thì hay rồi, rảnh rỗi thì chạy đi gây chuyện.
Nghe ông Hứa trách mắng mình, bà Hứa cảm thấy uất ức hơn: “Tôi gây chuyện gì, tôi tức giận quá thôi. Đồ của nhà chúng ta, dựa vào đâu mà đưa cho nhà góa phụ. Hai con nhỏ vô ơn đó, thật là không ra gì. Đã đến cửa nhà, cũng không hiếu thảo với hai chúng ta, chạy đi hiếu thảo với góa phụ già kia.”
“Vậy bà muốn thế nào, thật sự đánh một trận với nhà họ?” Ông Hứa cau mày nói.
“Hừ, ai sợ ai, nhà chúng ta có ba đứa con trai, còn sợ nhà họ?”
Bà Hứa nhớ tới ba đứa con trai cao lớn của mình, lại có sức: “Tôi phải viết thư cho thằng Cả, bảo nó mau về, dạy dỗ đàng hoàng góa phụ già đó. Còn có con nhỏ chết bầm, một người cũng không thể bỏ qua.”
“Được rồi, ầm ĩ gì chứ, thằng Cả trở về sẽ làm chậm trễ công việc. Nó là cán bộ, bảo nó về đánh nhau, sau này còn muốn làm việc không?”
So với những thứ vật chất, tất nhiên ông Hứa coi trọng danh dự gia đình và tiền đồ của con trai hơn, đây chính là vốn liếng sau này của nhà ông Hứa.
Lưu Xảo cũng lo Hứa Kiến Sinh về thật, sẽ ảnh hưởng đến Lý Tĩnh đang chuyển hộ khẩu phi nông nghiệp cũng phải về, cho nên cũng khuyên: “Mẹ, nếu mẹ thấy không vui thì lát nữa bảo anh hai và Kiến Bình đi, đừng làm phiền anh Cả.”
Bởi vì chuyện xây dựng đồng ruộng, mấy ngày nay trai tráng trong thôn đều kéo dài thời gian làm việc, giữa trưa cũng chưa về, còn phải ở lại ruộng ăn cơm. Cô ta thấy vui vì những người đàn ông chưa về, bằng không thật sự sẽ ầm ĩ đến mức cả thôn đều biết, nhà chồng luôn gây ra chuyện mất mặt như vậy cũng không được.
“Hai đứa nó? Thôi, mẹ cũng không dám trông chờ.” Bà Hứa ra vẻ xem thườn. Ba đứa con trai của bà ta, cũng chỉ có thằng Cả hơi to gan, thằng Hai thông minh nhưng nhát gan, không dám đánh nhau. Thằng ba thì càng vô dụng, đánh một gậy cũng không ra rắm.
“Mẹ, con thấy bây giờ cũng không dễ dạy dỗ hai con nhỏ đó, nhưng mà con nhỏ đó lấy tiền ở đâu để mua thịt, đây chính là chuyện quan trọng, chúng ta phải làm rõ.” Không lấy được đồ về, không bằng lấy chút lợi ích.
Nghe thấy Trương Thúy Cầm nhắc nhở, bà Hứa cũng mới nhớ tới vụ này, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Không cần nói, nhất định là trước đó hai người thằng Cả cho. Hai thứ bất hiếu, có tiền không cho mẹ, lại cho hai đứa vô ơn. Chờ chúng về, chắc chắn mẹ phải dạy dỗ chúng nó!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận