Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 372

Cô và anh cảnh sát Tôn đó chỉ gặp mặt qua vài lần, tuy rằng anh ta có đưa cô về nhà hai lần. Nhưng cảnh sát Tôn đó mỗi lần gặp mặt đều bứt đầu gãi tai, căn bản là không nói được câu nào, sao có thể hẹn hò với cô được chứ.
Hơn nữa có một chuyện này mà cô cũng không thể nói với chú Vệ, anh cảnh sát Tôn đó không chừng là đến đây để điều tra chuyện của Đổng Vũ, giám sát cô đấy chứ.
Chuyện của Đổng Vũ coi như là một chuyện, Hứa Nam Nam còn là chủ Taobao, ngoái ra cũng từng làm qua vài lần buôn bán đầu tư trục lợi, trong lòng cũng có chút chột dạ, sợ rằng một ngày nào đó bản thân sẽ để lộ ra sơ hở trước mặt đồng chí công an "cẩn thận tỉ mỉ" đó. Cho nên cô thật sự không muốn ở cùng với đồng chí công an đó, huống chi còn là hẹn hò với nhau chứ.
Nghe Hứa Nam Nam nói như vậy, Vệ Quốc Binh có chút không tin: "Nhưng cậu nhóc cảnh sát Tôn đó, mấy ngày hôm nay đều đến hầm mỏ này đợi cháu. Chú nói cháu đã đi công tác rồi, mà cậu ta vẫn cứ đến."
Hứa Nam Nam nghe xong, lập tức có chút xấu hổ, anh cảnh sát này có phải là quá cố chấp rồi không. Thật sự là giống với những gì mà Lâm Thanh Bách nói, không đạt được mục đích thì sẽ không từ bỏ.
Chàng trai trẻ này có phải là quá cầu tiến rồi không.
"Chú Vệ, nào có, thật sự không có chuyện đấy đâu, cháu đi vào làm đây nhé." Hứa Nam Nam cảm thấy chuyện này không thể nào mà nói rõ được, tốt nhất vẫn nên nhanh chóng rời đi.
Nhìn thấy Hứa Nam Nam vội vàng rời đi, Vệ Quốc Binh càng cảm thấy chắc chắn là có chuyện này. Mặc dù lúc người khác hỏi anh ấy, anh ấy vì danh tiếng của Nam Nam, chỉ nói cảnh sát đó chỉ là người bảo vệ cho sự an toàn của Nam Nam mà thôi. Nhưng anh ấy có tiếp xúc với anh ta vài lần, luôn cảm thấy đó không chỉ đơn thuần là mỗi bảo vệ không thôi đâu.
Hơn nữa, chuyện kia đã trôi qua lâu như vậy rồi, cũng không cần phải bảo vệ nữa chứ. Cũng không biết là Nam Nam có phải là thật sự không biết, hay là xấu hổ không dám nhận không.
Thật ra đồng chí cảnh sát đó cũng rất khá, nếu như Nam Nam có thể tìm và gặp được một người yêu như vậy, những ngày tháng sau này cũng sẽ không tệ.
Một người ăn lương bộc nhà nước, một người ăn lương bộc đơn vị, không đói nổi.
Sau khi về đến văn phòng bộ phận vật tư và bàn giao nhiệm vụ cho trưởng ban Tiêu, chuyến đi này của Hứa Nam Nam coi như là hoàn thành tốt đẹp rồi.
Trưởng ban Tiêu cười nói: "Năng lực làm việc của đồng chí Nam Nam rất là tốt. Vất vả rồi, vất vả rồi."
Hứa Nam Nam cảm thấy ngại ngùng. Chuyến đi này của cô, không chỉ không hề vất vả, còn kiếm được không ít đồ đấy. Ngoài số tiến nhiều được thêm trong tài khoản ra, còn có một lô hàng bảo bối ở trong giỏ nữa.
Nếu như mỗi lần đều có thể kiếm được nhiều như thế này, vậy thì cô càng phải vất vả thêm nhiều nhiều vào.
"Trưởng ban Tiêu, đây là điều mà tôi nên làm. Vì sự nghiệp mỏ sắt của chúng ta, tôi nguyện cống hiến hết năng lực của mình. Tận tâm tận lực để phục vụ cho hầm mỏ này."
"Tốt tốt tốt, đây mới chính là thành phần tích cực của văn phòng chúng ta, là một công nhân tiên tiến đấy."
Gì chứ, công nhân tiên tiến?
Thấy Hứa Nam Nam chưa kịp phản ứng, trưởng ban Tiêu cười nói: "Đúng vậy, lần này sẽ chọn một ứng viên là công nhân tiên tiến trong mỏ, bộ phận chúng ta đã tiến cử cô, cô phải cố gắng vào, cố gắng giành vinh quang cho bộ phận chúng ta."
"Tôi mới vào làm bao lâu chứ, lý lịch cũng không đủ…" Hứa Nam Nam có chút xấu hổ. Năng lực của bản thân đến đâu bản thân cô hiểu rõ. Thái độ của cô giờ cũng chẳng đủ tích cực, đó hoàn toàn chỉ là giả vờ mà thôi.
Đáng tiếc là trưởng ban Tiêu không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận