Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 798

Lý Tĩnh thấy vội giành lấy ăn, ra sức nhét vào trong miệng. Tống Quế Hoa lại bưng thêm chén nước đến. Bà ta vừa ăn vừa uống, nhanh chóng ăn sạch hai cái bánh ngô.
Sau khi ăn xong, bà ta cầm lấy cái chén rồi khóc òa lên.
Nước mắt chảy dài trên gương mặt già nua.
Tống Quế Hoa thở dài: "Cô nói xem, tại sao cô lại làm như thế chứ. Lúc đầu khi cô đến thành phố, trong thôn này không ai là không ngưỡng mộ cô cả. Cuối cùng cô sống kiểu gì thế, con gái ruột mình không nuôi, vì sao phải đi nuôi con nhà người ta để lấy lòng người khác. Bây giờ thì tốt rồi, già rồi không ai thèm chăm lo. Lúc trước còn trẻ cô cũng thông minh lắm mà, tại sao lại làm những chuyện hồ đồ như thế chứ."
Tống Quế Hoa biết Lý Tĩnh không thua kém gì, sinh ba đứa con, đứa này giỏi giang hơn đứa kia. Nếu như lúc đầu Lý Tĩnh đối xử với tụi nó tốt một tí, bây giờ có lẽ cũng đang ngồi hưởng phúc rồi.
Có những người là như vậy, khiến một cuộc sống đang tốt đẹp trở thành cuộc đời không bằng heo chó.
Lý Tĩnh cầm chén nước khóc càng thêm đau đớn, trong mắt hiện lên nỗi ân hận vô cùng, nhưng lời xin lỗi cũng khó có thể nói ra nữa rồi. Bà ta cũng biết là sẽ không ai chịu tha thứ cho bà ta, sẽ không ai lo cho bà ta nữa.
Cuối cùng vì nghĩ đến quan hệ máu mủ của bà ta với Hứa Nam Nam, sau khi Tống Quế Hoa và Hứa Căn Sinh thương lượng với nhau, Hứa Căn Sinh quyết định lấy căn nhà ở trại nuôi trồng trước kia ở trong thôn cho Lý Tĩnh ở.
Do nhận khoán sản xuất liên hợp theo hộ gia đình, mỗi hộ đều tự chăn nuôi lợn và vịt ở nhà mình, thế nên trại nuôi trồng không còn sử dụng nữa.
Căn nhà đó mấy năm nay trải qua mưa gió đã được tu sửa lại rất nhiều lần. Bây giờ cũng có thể miễn cưỡng ở được.
"Nơi này ban đầu là nơi hai chị em Nam Nam ở. Lúc đêm khuya bị đuổi ra khỏi nhà, hai chị em đã nó lên núi này ở. Hai chị em tụi nó sống được, cô cũng ráng mà sống cho qua ngày. Hộ khẩu của cô vẫn còn ở trong thôn, Hứa Căn Sinh nói sẽ chia cho cô chút ruộng đất. Bây giờ trong đội có thể cho cô mượn ít lương thực."
Lý Tĩnh lấy tay lau nước mắt, nghe Tống Quế Hoa nói thế thì hỏi: "Nam Nam tụi nó…"
"Cô còn hỏi tụi nó để làm gì. Cô đừng đi tìm tụi nó nữa, cả đời này cô chưa từng làm một việc gì tốt cả, lại đi làm phiền tụi nó để làm gì?"
Lý Tĩnh cúi đầu xuống không nói gì.
Sau khi Tống Quế Hoa thu xếp ổn thỏa xong cho Lý Tĩnh thì không nói nhiều với bà ta nữa mà đi về nhà luôn. Bà Trần nói: "Con đúng là hiền lành, lo cho người như vậy làm gì chứ."
"Làm sao mà không lo cho được, dù sao cũng phải nể tình Hứa Nam Nam, không thể để Lý Tĩnh chết đói được. Miễn cho sau này hai chị em tụi nó sẽ bị người ta chỉ trích sau lưng. Mấy năm nay Nam Nam đối xử với nhà mình rất tốt, Mộc Đầu thi vào đại học, Thạch Đầu thì đi lính, đều là nhờ Nam Nam lo cho cả."
Bà Trần nghe xong cũng không nói gì nữa. Thấy hai đứa cháu có triển vọng, mấy đời làm nông dân như họ cuối cùng tới đời cháu cũng đã có thể đổi đời, bà ấy có chết cũng nhắm mắt. Còn chuyện của Lý Tĩnh thì cứ để vậy thôi.
"Vậy chuyện này có cần nói cho tụi nó biết không?" Hứa Quý hỏi.
"Nói làm gì chứ, cứ sống như vậy đi." Tống Quế Hoa không muốn quấy rầy đến cuộc sống của hai chị em họ.
Lý Tĩnh cứ thế sinh sống ở trại nuôi trồng bỏ hoang.
Mọi người trong thôn biết những chuyện mà bà ta đã từng làm nên cũng không qua lại với bà ta. Cũng chỉ có nhà họ Hứa là lâu lâu lại tới kiếm chuyện với bà ta.
Mỗi lần khi Lý Tĩnh bị đánh, bà ta cũng mặc cho bị đánh đập chửi mắng, trong miệng cứ lẩm bẩm: "Kiến Sinh, Nam Nam, Tiểu Mãn, Tiểu Linh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận