Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 781

Ngoại trừ học thì cũng chỉ có học. Còn ba đứa nhóc nghịch ngợm kia, bây giờ cũng đã yên tĩnh không ít, cũng học theo dì hai của chúng học hành nghiêm túc.
Thấy Tiểu Mãn như thế, Hứa Nam Nam cũng biết mình không thể vội vàng được, tối đó cô nói với Lâm Thanh Bách: "Anh nói xem, Tiểu Mãn như thế rốt cuộc là tốt hay không tốt. Mặc dù em cảm thấy con gái kết hôn muộn cũng không sao, nhưng em chỉ lo Tiểu Mãn bị tổn thương một lần, sau này cũng sẽ không lấy chồng nữa. Không được, sau này em phải khuyên nhủ con bé cho thật tốt."
Lâm Thanh Bách lơ đễnh ừ một tiếng, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô. Hứa Nam Nam vừa nói ra tính toán của mình thì Lâm Thanh Bách đã hôn lên người cô, hôn từ cổ xuống…
"Lâm Thanh Bách, anh đúng là lưu manh! Em còn chưa nói xong đâu, anh cởi quần áo của em làm gì…"
"Đừng cắn cổ em, ngày mai em còn phải đi làm đấy."
"Cái tên không đứng đắn này!"
Ngày hôm sau, Hứa Nam Nam phát hiện ba nhóc cưng nhà mình vô cùng ngoan ngoãn.
Đại Bảo và Nhị Bảo còn chủ động bưng thức ăn, Tam Bảo thì lại tới xoa đùi cho cô.
"Mẹ, mẹ cứ yên tâm, bọn con đứng về phía mẹ." Đại Bảo vỗ ngực nói, cậu bé còn không quên trừng mắt với Lâm Thanh Bách đang dùng cơm.
Hứa Nam Nam liếc nhìn cậu bé, mấy đứa nhóc này đang làm gì vậy, mặt trời mọc ở hướng Tây à?
Nhị Bảo nói: "Mẹ, con sẽ bảo vệ mẹ."
Tam Bảo: "Đúng thế, cha là lưu manh!"
Hứa Nam Nam suýt nữa đã phun một ngụm nước, nhìn Lâm Thanh Bách đang bình tĩnh dùng bữa ở phía đối diện.
Lâm Thanh Bách ho khan một tiếng: "Tiếng của em lớn quá."
Hứa Nam Nam: "…" Cô biết ba đứa bé không hiểu, thế là nhìn về phía ông Vu và bà Vu. Ông Vu vùi đầu ăn cháo, dáng vẻ như không nghe thấy chuyện bên ngoài.
Bà Vu ăn cháo, mơ hồ nói: "Các cháu nói gì thế, sau tiếng lại nhỏ như thế, bà không nghe thấy."
Tam Bảo lớn tiếng nói: "Mẹ nói cha là tên lưu manh…"
"Cái gì?" Bà Vu nghiêng tai sang.
"Cha là lưu manh!" Tam Bảo nói vào tai bà cụ.
Bà Vu lắc đầu: "Ôi, bà vẫn không nghe thấy, già rồi, tai không tốt." Bà cụ bình tĩnh ăn hết cháo, sau đó đứng lên, nhìn ông Vu nói: "Ông già, ăn gì mà ăn, ra ngoài đi dạo đi."
"Ừ."
Ông Vu đứng lên, vừa bước hai bước, lại nói: "Bà này, chờ một chút, tôi chưa lấy gậy."
Bà Vu nói: "Lấy cái gì chứ, tay chân chúng ta cũng có phải không đi được đâu." Bà cụ nắm tay ông cụ rồi lập tức rời khỏi cửa.
Bà ơi, bà có giả vờ thì hãy giả vờ tới cùng đi được không? Hứa Nam Nam nhìn hai ông bà cụ ra khỏi cửa, vừa quay đầu đã nhìn thấy ba tên nhóc con đang sờ đầu, lại nhìn Lâm Thanh Bách đang mặt mày đứng đắn, mặt cô méo xẹo cả ra.
Cô đã tạo cái nghiệt gì thế này, tìm một tên đàn ông không đứng đắn như thế, sau đó lại sinh ra ba tên nhóc ranh ma. Cô con gái lớn của cô, cô con gái thân thiết đáng yêu của cô đi đâu mất rồi.
Hứa Nam Nam quyết định sẽ phát triển sự nghiệp của mình thật tốt, không tiếp tục lao tâm khổ trí vì gia đình nữa.
Phụ nữ phải có sự nghiệp của mình, thế là cô đẩy ba đứa nhóc cưng tới nhà ông bà. Ngay cả Lâm Thanh Bách cũng bị bắt đến phòng sách ngủ, chờ ngày quay về.
Làm một nhân viên ngồi chơi xơi nước ở bộ ngoại giao, cô cũng không có chuyện gì làm. Ngoại trừ việc tự học ngoại ngữ ra, bình thường cô sẽ học chút về chính trị, sau đó lại xem phát ngôn viên đối ngoại phát biểu.
Cô phát hiện, gần đây các phát ngôn viên ngoại giao quốc nội hết sức tự tin vào việc đối ngoại, cực kỳ kiêu ngạo.
Sau đó Hứa Nam Nam mới biết, hoá ra bộ phận ngoại giao đặt tại nước ngoài gửi tin tức về báo, tính năng của cái gọi là ô tô cao cấp ở nước ngoài không bằng sản phẩm trong nước sản xuất. Sau khi đi thị sát một vài hãng cơ giới, máy tiện cũng không bằng đồ trong nước, thế nên chúng ta ngoại trừ việc nghèo hơn chút thì cũng không có gì kém hơn người ta, đương nhiên phải ưỡn ngực làm người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận