Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 721

Bác sĩ Từ viết bệnh án xong thì nhìn Hứa Nam Nam nói: "Đồng chí Vu, chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé."
Hứa Nam Nam nhìn Chu Phương một cái rồi gật đầu đi theo ra ngoài.
Tuyết ở bên ngoài càng lúc càng lớn, số chín đã ở bên ngoài đợi rất lâu, khi thấy Lâm Thanh Bách đến đón người, anh ta lập tức trốn vào chỗ tối.
Thấy Lâm Thanh Bách lên lầu rồi thì anh ta mới yên tâm. Cho dù thế nào đi chăng nữa, mục tiêu có một người như vậy ở bên cạnh che chở thì vấn đề an toàn cũng được đảm bảo hơn, những người ẩn nấp trong bóng tối như bọn họ cũng có thể yên tâm hơn một chút.
Khi Lâm Thanh Bách lên tới lầu trên, anh không trực tiếp đến phòng bệnh. Mấy người phụ nữ sau sinh cùng ở trong một căn phòng, bất cứ lúc nào cũng có thể cho con bú, bình thường anh cũng hay đứng bên ngoài chờ chứ không vào trong.
Anh đứng ở bên ngoài gọi Hứa Nam Nam một tiếng, không nghe thấy tiếng Hứa Nam Nam đáp lại. Ngược lại Chu Phương nghe thấy rồi ngồi dậy: "Là đồng chí Lâm sao? Nam Nam đã đi rồi."
Lâm Thanh Bách vừa nghe vậy, cũng mặc kệ thứ khác, anh bước vào phòng rồi nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng của Hứa Nam Nam đâu bèn hỏi: "Nam Nam đi lúc nào vậy?"
Chu Phương căng thẳng nói: "Đã đi được một giờ rồi. Cô ấy ra ngoài nên tôi nghĩ là cô ấy đã đi. Anh không nhìn thấy cô ấy sao?"
Trong lòng Lâm Thanh Bách chợt thấy trầm xuống, lập tức đi ra ngoài. Anh đi một vòng trên hành lang, mở cửa phòng nước ra, ngay cả phòng vệ sinh cũng tra xét một lượt. Trời đã vào đông nhưng trên trán anh lại thấm ra một lớp mồ hôi.
Nam Nam sẽ không tự mình rời khỏi bệnh viện. Anh đã dặn dò cô phải đợi anh tới đón. Nam Nam là một người biết nặng nhẹ, ngày thường ở hầm mỏ cô cũng như vậy, không thấy anh tới đón thì cô sẽ nán lại phòng canh gác của Vệ Quốc Binh để chờ anh.
Vẻ mặt của anh trở nên lạnh lùng, nhanh chân bước xuống lầu dưới.
"Ra đây."
Người đàn ông trẻ tuổi đội mũ nỉ bước ra ngoài, trong dáng vẻ chẳng khác gì một cậu trai nông thôn.
Số chín biết người đàn ông này biết rõ mình vẫn luôn theo dõi mục tiêu. Khi thấy dáng vẻ của Lâm Thanh Bách, anh ta cũng biết có gì đó không ổn.
Lâm Thanh Bách nói với giọng nặng nề: "Cậu không nhìn thấy Nam Nam ra ngoài sao?"
Lòng số chín lập tức chùng xuống: "Không thấy cô ấy nữa?!"
Lâm Thanh Bách nhìn phản ứng của anh ta thì biết. Anh gật đầu xong lập tức chạy vào bệnh viện tìm điện thoại gọi điện thoại.
Đầu óc của số chín trống trơn, cũng vội vàng chạy vào bệnh viện.
Hai y tá trẻ tuổi và một nhân viên vệ sinh nhanh chóng được triệu tập tới.
Lúc Lâm Thanh Bách gọi điện thoại xong và ra ngoài, số chín cũng đã hỏi xong tình huống.
Bọn họ thấy Hứa Nam Nam xuống lầu, nhưng giữa chừng thì không biết có xảy ra chuyện gì, cũng không biết cô đã ra khỏi bệnh viện hay chưa. Chức trách của bọn họ là bảo vệ Hứa Nam Nam khi cô ở trong bệnh viện. Bên ngoài thì có số chín bảo vệ cô, cho nên bọn họ không theo cô ra ngoài.
"Sau cùng Nam Nam đã đến phòng của bác sĩ Từ?"
"Trợ lý của bác sĩ Từ cũng là người của chúng ta, bọn họ cùng nhau bước vào trong." Một nữ y tá trẻ tuổi nói.
Lâm Thanh Bách vội vàng lên lầu rồi chạy thẳng đến phòng làm việc của bác sĩ Từ. Bên trong đã sớm trống trơn không một bóng người. Bên trong ngăn tủ phát ra thanh âm, số chín cầm súng chĩa về phía đó, hai người khác bước đến mở cửa tủ ra. Ngay khi cửa tủ được mở ra, một người đầu bê bết máu bị trói ở bên trong xuất hiện trước mắt mọi người.
Toàn bộ bệnh viện nhanh chóng bị bao vây bởi những người mặc quân phục, mỗi một tuyến đường của thị trấn Nam Giang đều có người canh gác. Toàn bộ thị trấn đều bị giới nghiêm.
Hứa Nam Nam tỉnh lại trên một chiếc xe đang lắc lư trên đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận