Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 250

Trưởng ban Tiêu xoa cằm, đứng dậy nói: "Tôi tranh thủ đi đổi, mọi người cũng mau chóng về nhà thu dọn. Công tác lần này có nhiệm vụ bên người, mọi người hãy cẩn thận. Tìm được lương thực thì điện báo đến hầm mỏ ngay lập tức, lúc đó hầm mỏ sẽ sắp xếp xe đến kéo."
Lại nhìn Hứa Nam Nam: "Đồng chí Hứa Nam Nam, cô là người mới, tôi sắp xếp người dẫn dắt cô." Công nhân này tuổi tác còn nhỏ quá, trưởng ban Tiêu có chút lo lắng.
Hứa Nam Nam lập tức nói: "Báo cáo trưởng ban, tôi định về quê để xem, hẳn sẽ không có vấn đề gì. Không cần làm lỡ thời gian quý báu của các đồng chí khác." Nếu thật sự để người khác đi theo thì đến lúc đó sao cô hành động được chứ. Cảm ơn trưởng ban đã có lòng tốt.
Trưởng ban Tiêu gật đầu.
Phụ nữ cũng có thể gánh vác một nửa bầu trời, bộ phận vật của chúng ta không cần người kéo chân sau.
Trưởng ban Tiêu vừa rời đi thì quả nhiên mọi người cũng bắt đầu bận rộn.
Nam đồng chí trung hậu vừa rồi bước đến, nói với Đường Hứa Nam Nam: "Đồng chí Hứa Nam Nam, hoan nghênh đồng chí gia nhập vào bộ phận vật tư chúng ta. Lần này quá bận nên mọi người không kịp mở cuộc họp chào đón cô, đợi hết bận thì mọi người chúng ta cùng thảo luận đôi chút."
Anh ấy lại nói: "Ồ đúng rồi, tôi tên là Hạ Vĩ Minh."
Cư xử với đồng nghiệp mới còn chưa rõ là người thế này, Hứa Nam Nam rất thận trọng, trên mặt cô nở nụ cười vô cùng lễ phép: "Cảm ơn anh, sau này còn nhờ các đồng chí chỉ dẫn thêm."
May mà Hạ Vĩ Minh đó cũng không nói gì nhiều, nhà anh ấy ở gần hầm mỏ, anh ấy cũng phải vội vàng về thu dọn đồ đạc.
Hứa Nam Nam sống ở xa, thế nên cô dứt khoát không về thu dọn đồ đạc, chỉ đến gặp Chu Phương, nhờ chị ấy giúp trông nom Tiểu Mãn trong khoảng thời gian này.
Chu Phương lần này không có nhiệm vụ gì cả, thấy Hứa Nam Nam ký thác, chị ấy không nói lời nào tiếp nhận chuyện này ngay, chỉ là chị ấy cảm thấy lo lắng cho cô. "Em kiếm được lương thực ở đâu chứ, chị nói với em, đây không chỉ là vấn đề của hầm mỏ, những xưởng khác cũng thiếu lương thực. Bây giờ người kiếm lương thực ở bên ngoài nhiều lắm. Chị nghe nói bên xưởng sắt thép còn trực tiếp dùng mấy chục cái chảo để đổi lấy lương thực đấy. Nhưng quặng sắt như hầm mỏ chúng ta có thể đổi được cái gì chứ."
Đây là chỗ khó của bọn họ, xưởng dệt có thể lấy vải để đổi, còn xưởng cơ giới thì có thể làm chút xẻng gì đó để đổi.
Hứa Nam Nam cười nói: "Chúng ta không có đồ có sẵn nhưng phiếu công nghiệp của chúng ta lại không ít. Nghĩ cách từ đó cũng được."
"Được, vậy em đi đi. Nếu thật không được thì quay về, em vừa mới tới, kỳ học tập còn chưa qua đã xếp nhiệm vụ cho em vốn đã là có phần không thích hợp rồi. Nếu không mua được thì cũng không có ai trách em."
Hứa Nam Nam không muốn chị ấy lo lắng, cũng không thể nói ra cách của mình được, chỉ có thể cười phụ họa: "Được, nếu em thật sự không làm được thì sẽ mau chóng thu dọn đồ đạc trở lại."
Bàn giao với Chu Phương xong, Hứa Nam Nam lập tức quay trở lại phòng làm việc của bộ phận vật tư.
Một lúc sau, trưởng ban Tiêu cũng quay về.
Có không ít phiếu công nghiệp, tất cả còn là đến lấy của các phòng ban, đặc biệt còn lấy hơn một nửa phiếu dự phòng của mấy lãnh dạo của ủy ban mỏ.
Những phiếu công nghiệp này đều không phải để cho người dùng mà dùng để bình thường xưởng thu mua vật tư dư thừa. Đối với mỏ sắt nhiều máy móc và nhiều người như bọn họ, bình thường rất hao phí đồ vật, những thứ bên trên phát xuống hoàn toàn không đủ để dùng.
Sau khi mọi người đến nơi thì bắt đầu lãnh đủ loại phiếu.
Trưởng ban Tiêu trịnh trọng: "Đồ giao cho mọi người, nhiệm vụ lần mọi người phải nghĩ cách làm tốt. Lần nay tuy hầm mỏ không giao nhiệm vụ tử thần cho bộ phận vật tư chúng ta, nhưng chúng ta cũng phải giữ thể diện của mình.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận