Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 279

Nhưng từ sau khi thứ không có lương tâm Hứa Mai Tử kia chuyển ra ngoài, cô ta biết là không thể nhở vả gì được cháu gái.
Con gái hướng ra bên ngoài, đều là mấy thứ nuôi không nhớ ơn. Trước đây cô ta tốt với bọn họ bao nhiêu, con nhóc đó nói đi là đi, không hề quan tâm nhà cửa gì nữa. Còn bày đặt nói là không muốn gây phiền phức cho gia đình. Lừa ai vậy? Thường ngày không ăn cơm ở nhà, bây giờ cũng không ở nhà nữa, còn không phải sau này không muốn để ý đến cái nhà này nữa sao?
Nghĩ đến Hứa Mai Tử là Lý Tĩnh tức giận vô cùng, thấy Hứa Hồng còn đang đọc sách, cô ta lập tức đi tới, giật lấy quyển sách trên tay chị ta, xé ra làm đôi.
Hứa Hồng lập tức sững sờ.
Lý Tĩnh cũng sững sờ, trang sách trong tay cô ta rơi xuống mặt đất.
"Bác điên à!" Hứa Hồng đau lòng nhặt sách trên mặt đất lên. Bản tài liệu chép tay này là Lưu Hồng Quân đưa cho chị ta, ngày mai còn phải trả lại cho người ta, bây giờ bị hỏng thì phải làm sao đây?
"Bác đang làm gì vậy, tại sao lại xé sách của tôi?" Hứa Hồng tức giận hét lên.
Lý Tĩnh hơi chột dạ, nhưng suy cho cùng mấy năm nay mấy đứa trẻ này cũng nghe lời, hiện tại cô ta vẫn có chút tự tin, không vui nói: "Sao hả, bác là bác dâu cả cháu, bác quản cháu không được à?"
"Bác dâu cả cái rắm, bà nội tôi nói rồi, bảo bác phải hết lòng hết dạ hầu hạ bọn tôi. Nếu bác không bằng lòng thì cút về quê làm ruộng đi!"
Hứa Hồng tức đến nức nói không thèm lựa lời.
Sau khi mắng xong thì lại cảm thấy hơi hối hận. Nhưng đã mắng rồi, rút lại cũng không được, chỉ có thể gân cổ ra nhìn Lý Tĩnh.
Dù sao thì cũng có bà nội làm chỗ dựa cho chị ta.
Ở ngoài nhà, Hứa Long nhìn trong nhà cãi nhau lớn tiếng nên có chút lo lắng. Hứa Lỗi kéo cậu bé lại: "Chuyện của phụ nữ quản làm gì."
Hứa Long liếc nhìn, nghĩ đến chuyện tối hôm qua Lý Tĩnh đánh Hứa Mai Tử, trong lòng cũng thấy hơi khó chịu, nên dứt khoát làm như không nghe thấy, tiếp tục gấp máy bay.
Trong phòng, Lý Tĩnh tức đến mức đau ngực, cứ thế hồi lâu không nói nên lời, chỉ có thể ôm ngực thở hổn hển.
"Mày, con nhóc mày mắng tao như thế, mày còn có lương tâm không?" Cô ta bật khóc vì tức giận.
"Là bà tôi nói, cũng không phải tôi nói." Hứa Hồng có chút chột dạ nói.
"Nếu không phải vì bà nội tôi thì bác sẽ đối đãi tốt với tôi chắc? Bác đối xử với nhỏ Hai và nhỏ Bốn còn như vậy, có thể đối đãi thật lòng với bọn tôi chắc?" Coi người ta là kẻ ngốc à.
Lý Tĩnh tức đến mức chân mềm nhũn, trực tiếp gục trên giường, gào khóc.
"Tại sao số tôi lại khốn khổ như vậy, đồ vô ơn, nuôi một đám vô ơn, số tôi khổ quá mà, ông trời ơi, tại sao lại để tôi khổ thế này…"
Hứa Hồng không kiên nhẫn nghe cô ta than vãn, dứt khoát cầm lấy sách, đi ra ngoài tìm Hứa Mai Tử.
Các ký túc xá độc thân nối liền với nhau, nhà ai có tiếng động gì là những người khác đều nghe được hết.
Lý Tĩnh khóc lớn tiếng, mọi người trong ký túc xá nghe mà ầm ĩ khó chịu trong lòng, bởi vì hôm qua Hứa Mai Tử và Lý Tĩnh cũng khó chịu trong lòng, bọn họ cho rằng bây lại ầm ĩ nữa, trong lòng càng thêm khó chịu.
Ba ngày hai trận, khi nào mới có thể được yên tĩnh chút chứ.
Người nào đó không nhịn được, trực tiếp đến ủy ban mỏ để khiếu nại.
Chu Phương ngồi trong phòng ngủ gặm táo, chị ấy cắn một cái, trên mặt nở nụ cười. Nhìn xem này, hết chuyện này đến chuyện, náo nhiết biết mấy. À, ngày mai mình phải kể chuyện này với Nam Nam mới được.
Hứa Nam Nam đang cùng Hứa Tiểu Mãn xách đồ cùng bước vào cổn nhà Vu Đông Lai.
Bà Vu gần đây sức khỏe càng ngày càng tốt lên, lần này còn là bà ấy tới mở cửa. Nhìn thấy Hứa Nam Nam cầm nhiều đồ trong tay như vậy, trên mặt lộ ra vẻ trách móc: "Nam Nam, các cháu tới nhà là được rồi, mua đồ làm gì, có phải người ngoài đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận