Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 391

Chị ta cũng biết Hứa Mai Tử là loại người không có lợi ích thì không làm, cho dù chị ta có hứa hẹn sau này sẽ giúp đỡ cho Hứa Mai Tử, nhưng Hứa Mai Tử vẫn không đồng ý. Không còn cách nào khác, chị ta chỉ có thể dùng phiếu lương thực để đổi lấy.
Chị ta biết chỗ Lý Tĩnh để phiếu lương thực, thế là lập tức dùng mươi lăm cân phiếu lương thực để đổi lấy.
Chờ tới khi Lý Tĩnh biết được chuyện này, phiếu lương thực đó cũng đã bị Ngô Kiếm quyên góp hết cả rồi, Lý Tĩnh tức giận đến mức suýt nữa đã hộc máu.
Nếu như bị Hứa Kiến Sinh quyên góp mấy phiếu lương thực đó thì cô ta còn có thể để yên, kiếm chút danh tiếng cho mình và Hứa Kiến Sinh. Thế nhưng bây giờ lại cho người khác quyên góp, cô ta chẳng nhận được gì cả.
Mười lăm cân phiếu lương thực đủ để cả nhà cô ta ăn trong thời gian dài.
Vốn đã lên kế hoạch chi tiêu xong cả, bây giờ thoáng chốc đã phải siết chặt lại.
Cô ta không biết cuối tháng phải trải qua thế nào đây.
Cô ta cũng không dám nói cho Hứa Kiến Sinh biết chuyện này, cũng không dám mắng Hứa Hồng sắp bay lên cành thành phượng hoàng, chỉ có thể kéo Hứa Mai Tử ra mắng chửi.
Hứa Mai Tử cúi đầu làm như không nghe thấy.
Lý Tĩnh tức giận đến mức không đứng thẳng nổi, chỉ vào đầu chị ta: "Cháu có phải thiếu đàn ông thì không sống nổi không? Hả? Còn lấy đồ trong nhà cho người ngoài, cháu có bị ngu không thế?"
Lúc này Hứa Mai Tử mới ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cô ta: "Bác dâu, thế bác có thể sống thiếu đàn ông à? Dù sao cháu còn có thể giúp được người ta, còn bác thì sao, không có bác cả của cháu, bác ăn uống kiểu gì?"
"Cháu, cháu… cháu đúng là thứ gây họa." Lý Tĩnh tức đến mức bật khóc.
"Lúc trước bác đối xử tốt với cháu biết bao, bây giờ cháu lại đối xử với bác như thế, cháu còn lương tâm không thế?"
Mặt Hứa Mai Tử không cảm xúc nói: "Cháu muốn học lên, bác không cho cháu học, không phải là vì muốn cháu đi làm để mang tiền lương và phiếu lương thực về nhà hay sao? Bác thật lòng với cháu được bao nhiêu, bản thân bác biết rõ. Hôm nay cháu còn nói chuyện với bác là vì nể mặt chị Hồng Hồng."
Hứa Hồng ở bên kia ngửa cổ lên, vẻ mặt hơi ửng đỏ.
"Nghiệp chướng, ôi nghiệp chướng."
Lý Tĩnh ngồi trên giường bật khóc, Hứa Lỗi và Hứa Long đều ngơ ngác nhìn nhau, cũng không quan tâm, tự mình vào nồi lấy thức ăn.
Vào giờ nghỉ trưa, Hứa Nam Nam đi tới ký túc xá tìm Hứa Linh.
Cô nhóc đang ngồi bên bờ ao ngẩn người.
"Tiểu Linh, sao em lại ngồi đây, đã ăn gì chưa?"
"Chị." Hứa Linh đứng lên, khuôn mặt nhỏ bé vàng vọt. Hứa Nam Nam nhìn mà trong lòng khó chịu, cô thật sự rất ít để ý tới cô em gái này: "Đi thôi, chị đưa em đến nhà ăn ăn trưa."
"Em không đi." Hứa Linh ương bướng nói.
Hứa Nam Nam lập tức sửng sốt: "Sao thế?"
"Bọn họ lãng phí phiếu lương thực cho người ngoài cũng không cho em ăn, dựa vào cái gì chứ." Hứa Linh méo miệng khóc nấc lên.
Cô nhóc khóc sướt mướt kể hết chuyện trong nhà cho Hứa Nam Nam nghe.
Hứa Nam Nam nói: "Thế thì tội gì phải để bụng mình chịu khổ. Đừng sợ, chị cho em ăn." Cô vừa nói vừa kéo tay Hứa Linh đến nhà ăn.
Trên đường đi lại chạm mặt chủ nhiệm Chu, nhìn thấy Hứa Nam Nam kéo Hứa Linh tới nhà ăn, trên mặt Hứa Linh còn vương nước mắt, cô ấy hỏi: "Đang làm gì thế?"
Hứa Nam Nam cũng không giấu giếm, nói hết những chuyện Hứa Mai Tử và Hứa Hồng đã làm.
Hai tay chủ nhiệm Chu vỗ một cái: "Tạo nghiệp, bỏ đói con mình đến mức thành thế này. Cháu nói xem cuộc bình chọn công nhân tiên tiến này… rõ là chuyện tốt cũng biến thành chuyện xấu."
Hứa Nam Nam cũng cảm thấy không thể để chuyện này như thế được, cô có thể nuôi Hứa Linh, nhưng hiện giờ Hứa Linh vẫn còn họ Hứa, nhà họ Hứa phải gánh vác một phần trách nhiệm. Đừng có mà chiếm hố xí mà không chịu đi phân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận