Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 132

Biết cô ta nói ra những lời này, những người khác trong thôn đều vui vẻ. Có người nhịn không được nói: “Ây da, tôi nói này Lý Tĩnh, sao nhà họ Hứa các người còn không biết xấu hổ hơn người kia thế. Người làm bà nội trộm đồ của cháu gái cũng thôi đi, người làm mẹ như cô còn cướp. Con bé nuôi cô, thì cô cũng phải nuôi con bé chứ. Nam Nam còn chưa đủ mười sáu tuổi nữa, một đứa trẻ, cô hy vọng con bé nuôi cô, sao cô lại có phúc như vậy chứ.”
Hứa Căn Sinh cũng không nói nên lời với những lời này của Lý Tĩnh. Bình thường Lý Tĩnh rất ít khi trở về thôn, trở về cũng không nói chuyện với ai, một bộ dạng người lạ chớ lại gần, cũng chẳng ai biết Lý Tĩnh lại có tính tình như vậy.
Hắn ta cũng không nói đạo lý với Lý Tĩnh nữa, trực tiếp kêu ông Hứa ở trong đám người: “Chú Cửu, chuyện này chú thấy nên xử lý thế nào, giấy cam đoan kia của Kiến Sinh người trong làng đều biết cả, đây là muốn hủy bỏ sao?”
Ông Hứa vẫn luôn đứng đằng sau đám người, mặc kệ chuyện của Lý Tĩnh. Dù sao nếu như làm được thì trong nhà sẽ có nhiều lương thực hơn, làm không được cũng không đáng ngại gì. Bây giờ nghe thấy Hứa Căn Sinh điểm mặt gọi tên, đột nhiên cảm thấy mất mặt, bước ra trừng mắt nhìn Lý Tĩnh: “Làm cái gì vậy hả, còn sợ không đủ ồn ào sao.”
“Cha, con cũng là…”
Lý Tĩnh vội vàng giải thích, ông Hứa cũng không nói chuyện với cô ta, quát: “Đồ cái thứ mất mặt, nếu muốn gây chuyện nữa thì cút về trong thành phố đi. Nhà họ Hứa chúng tôi không thèm đồ của người khác.”
Người bên cạnh nghe xong, lại cười một trận.
Lập tức mặt Lý Tĩnh tức giận đến nỗi đỏ cả lên, lại không dám cãi nhau với ông Hứa.
Hứa Căn Sinh thấy vậy thì cứ lắc đầu, cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao hai chị em Hứa Nam Nam lại kiên quyết rời khỏi nhà như vậy.
Lúc này Hứa Quý cũng đem xe đẩy tay đến, mấy người đàn ông bên cạnh giúp đỡ vác lương thực lên xe, cùng Hứa Quý giúp đỡ đưa lương thực về.
Hứa Nam Nam kéo Hứa Tiểu Mãn cùng nhau trở về.
Hứa Linh đang đứng trong đám người, nhìn hai chị đi xa dần, có nhóc mút ngón tay, đầu vẫn luôn nhìn theo hướng hai chị rời đi.
Đến lượt nhà họ Hứa chia lương thực.
Bình thường nhà họ Hứa có hai người con trai và hai cô con dâu cùng nhau kiếm công điểm, hơn nữa đôi khi ông Hứa cũng ra đồng làm việc, cho nên cũng có không ít công điểm.
Thêm nữa trong nhà có mấy đứa cháu trai cháu gái, mỗi năm lương thực được chia cũng không ít.
Nhưng mà số lượng của năm nay không bằng với lúc trước.
Đầu tiên là Trương Thúy Cầm không có công điểm. Bây giờ cô ta là phần tử xấu, thuộc diện đang cải tạo lao động, cho nên lao động của cô ta đều là để hoàn thành nhiệm vụ cải tạo, không thể chia lương thực, lương thực của bà Hứa “đạo đức giả” bên này cũng phải giảm một nửa. Lương thực của phần tử xấu sao có thể được chia nhiều như của người bần nông và trung nông chứ.
Sau đó chính là Lý Tĩnh đưa mấy đứa trẻ trở về chia lương thực, trong thôn làng cũng có ý kiến. Dù sao thì hai đứa cháu trai của nhà họ Hứa cũng không còn nhỏ nữa, bình thường cũng có thể làm việc, nhưng cũng chưa bao giờ ra đồng làm việc, hơn nữa Lý Tĩnh thân là người lớn, cũng chẳng ra đồng ngày nào. Chính là để cho người của cả thôn nuôi mà.
Nếu như là lúc trước, nhà họ Hứa cũng là thành phần bần nông và trung nông, trước kia bà Hứa cũng từng bị đạn bắn, mọi người cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Nhưng bây giờ thì khác rồi, bản thân bà Hứa đã trở thành phàn tử xấu ăn trộm đồ rồi, đương nhiên không thể giống như trước kia nữa.
Cái gọi là cây đổ bầy khỉ tan, bà Hứa vừa xảy ra chuyện, trong thôn có rất nhiều người có ý kiến cũng len lén đến báo cáo những việc của nhà họ Hứa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận