Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 227

Cho hai đứa cháu gái đi thi, không thi đỗ sao lại thành lỗi của hắn ta. Lý Tĩnh không cho bọn nó ăn no sao? Ngày hôm đó hắn ta còn ăn no căng, cháu gái cả Hứa Hồng còn ăn nhiều hơn cả hắn ta, sao sẽ vì đói bụng mà không đỗ được.
Có vẻ như nhìn ra tâm trạng của Hứa Kiến Sinh không ổn, bà cụ thở dài nói: "Kiến Sinh à, mẹ cũng không có ý trách con. Nhưng mà, chuyện này xác thật là con với Lý Tĩnh có lỗi với nhỏ Cả và nhỏ Ba. Đây là chuyện cả đời người mà con. Thằng Hai và thằng Ba hai ngày nay ở nhà cũng không thoải mái, bọn nó đều buồn thay cho con mình. Cơ hội tốt biết bao mà. Mẹ suy tính thế này, nếu nhỏ Cả đã không đỗ được, vậy được, tiếp tục cho con bé đi học, học cho tốt, để sau này học vào được đại học. Nhưng chuyện này sau này vẫn phải do con lo cho nó. Còn nhỏ Ba ấy à, con quan tâm nó nhiều thêm chút, cố gắng hết sức để cho nó chuyển thành chính thức. Nếu như con có thể làm được những điều này thì trong lòng mẹ cũng dễ chịu, có thể sống thêm được vài năm nữa."
Bà Hứa nói xong, ngồi một bên bắt đầu lau nước mắt.
Hứa Kiến Sinh nghe thấy giọng điệu bà ta lúc nói những lời này đã mềm mỏng xuống, lại còn bắt đầu khóc, trong lòng cũng không biết làm sao.
"Mẹ, mẹ yên tâm, phía Hồng Hồng con sẽ lo cho, Mai Tử con cũng sẽ chăm lo cho nó."
"Ừ, mẹ biết con là đứa con có hiếu. Không uổng trước kia mẹ thương con."
Có được lời hứa của Hứa Kiến Sinh, cộng thêm Hứa Kiến Sinh cho bà Hứa ba mươi đồng tiền ngay tại chỗ, lúc này bầu không khí trong nhà mới dịu xuống.
Hứa Kiến Sinh cũng không ở nhà lâu, lơ đãng nói một tiếng với nhà rồi rời đi.
Lần này, hắn ta phát hiện ở cái nhà này khiến hắn ta cảm thấy rất khó chịu. Thậm chí sau này cũng không muốn quay về nữa.
Đợi Hứa Kiến Sinh đi rồi, con cái khác cũng đều ra đồng làm việc, ông Hứa mới bước ra khỏi phòng, mặc chiếc áo khoác xám, miệng thì ngậm điếu thuốc do mình cuốn.
"Bà à, bà ép Kiến Sinh như vậy làm gì, lần này không đỗ được thì có liên quan gì tới Kiến Sinh chứ?"
Bà cụ lấy ra ba mươi đồng đếm một lượt, rồi nhét vào túi trong của mình, chỉ vào ông Hứa nói: "Ông cho rằng tôi không biết à. Đây không phải vợ thằng Ba nói vậy sao, có lẽ thằng Hai cũng nghĩ như vậy, hai đứa con trai đều nghĩ thế, ông nói tôi không tỏ ra một chút thì làm sao giải thích được?"
"Nhưng không cần phải ép thằng Cả như vậy mà." Ông Hứa nhiều ít cũng cảm thấy có chút không thoải mái. Cho nên vừa rồi mới trốn ở trong phòng.
"Tôi không ép nó thì thằng Hai với thằng Ba nghĩ thế nào. Con trai lớn cả rồi, chúng ta không quản được. Ban đầu nếu không phải tôi đưa mấy đứa con của thằng Hai và thằng Ba đến thành phố thì hai nhà bọn nó những năm nay có thể nghe lời chúng ta như thế sao? Kiến Sinh hộ khẩu thành phố, không chăm sóc được chúng ta. Sau này chúng ta vẫn phải dựa vào nhà thằng Hai và thằng Ba dưỡng già cho chúng ta. Nếu không phải tôi làm cho thằng Hai với thằng Ba nghe lời thì ông còn có thể thoải mái ngồi trong nhà như thế à? Sớm đã phải ra đồng kiếm công điểm rồi."
Ông Hứa không nói được gì.
Ông ta thở dài: "Giá như ban đầu đối xử với nhỏ Hai và nhỏ Tư tốt chút..."
Nói gì cũng đã quá muộn.
"Đồng chí Hứa Nam Nam, tôi trịnh trọng xin lỗi cô về chuyện sáng nay. Tôi hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi."
Buổi chiều trước khi bắt đầu làm việc, Ngô Kiếm chặn Hứa Nam Nam ở cửa phòng họp.
Hứa Nam Nam sửng sốt: "Cái gì?"
Người này có bệnh vặt phải không, buổi sáng còn đối chọi gay gắt với cô, sao mới qua thời gian bữa cơm đã thay đổi tính tình, uống nhầm thuốc rồi à.
Ngô Kiếm mỉm cười, vẻ mặt lịch sự. "Tôi nói là tôi xin lỗi cô, hy vọng cô có thể bỏ qua cho tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận