Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 543

"Có tình có nghĩa, đứa bé ngoan." Chu Vân Sơn mỉm cười. Cảm thấy nếu Tiểu Vu biết được cậu ấy có đứa con gái như vậy, chắc hẳn sẽ vui vẻ. Lúc thằng nhóc đó ra đi, vẫn còn là cậu thiếu niên, nháy mắt thì bỗng có đứa con gái.
Mặc dù không phải con ruột nhưng đối với một người vốn tưởng chẳng có đời sau đột nhiên có đứa con, Chu Vân Sơn cũng vẫn vui thay cho Vu Hải, cũng thấy thân thiết với Hứa Nam Nam nhiều hơn.
"Cháu à, sau này gặp việc gì tủi thân, cứ nói với hai bác. Những năm qua bác chẳng làm gì thay Vu Hải cả, về sau, cháu cứ xem bác là bác cháu. Trong nhà gặp chuyện nan giải nào, cứ tìm bác giúp đỡ."
Hứa Nam Nam nghe lời đó thì ngây phỗng người ra, hoàn toàn chẳng biết vì sao vị thủ trưởng này lại nói như vậy. Có điều cô biết, không thể vì lợi ích của bản thân mà đi lợi dụng tình cảm của người đã tạ thế.
Làm cháu gái của nhà họ Vu, cô nhận được rất nhiều thứ từ ông Vu và bà Vu rồi, không thể lòng tham không đáy, ngay cả phần tình cảm của nhà họ Vu cũng muốn chiếm đi.
"Bác Chu, chuyện ban đầu bác làm vì nhà họ Vu, nhà cháu rất biết ơn bác. Giờ đây cuộc sống trong nhà cũng đủ đầy, ông bà đều có cháu chăm sóc, bác không cần lo lắng."
Nghe Hứa Nam Nam nói như vậy, lúc này đổi lại là Chu Vân Sơn và Trương Văn Tú ngạc nhiên.
Trương Văn Tú nói: "Cháu không biết mục đích đưa thư của bà cháu sao?"
Trong thư bà ấy mang lời gửi gắm, lo lắng hai đứa trẻ sau này không có người trông nom. Nói rằng mặt dày cũng phải nhờ ông Chu giúp săn sóc để sau này không bị người ta ức hiếp.
Việc này bà ấy và ông Chu đều không có ý kiến.
Về công về tư, bà ấy và ông Chu cũng nguyện ý chăm sóc người nhà của Vu Hải. Cho nên bảo đứa trẻ đến đây, cũng xem như ngỏ ý làm người thân.
Hứa Nam Nam thật sự không biết bà Vu viết gì trong thư, bà ấy chỉ bảo cô đưa thư, ngoài ra chẳng còn dặn dò gì khác. Nghe Trương Văn Tú nói xong, cô lập tức ngượng ngùng.
Cô đoán bà cụ cũng là sợ cô ngại, cho nên mới không nói rõ.
Cô đứng dậy, nghiêm túc khom lưng với hai người: "Cháu cảm ơn hai bác, ông bà làm như vậy là vì lo lắng cho cháu. Cháu rõ nỗi khổ tâm của ông bà, cũng hi vọng bác và cô lượng thứ cho tấm lòng của ông bà. Bây giờ cháu đã trưởng thành, có thể tự chăm sóc bản thân. Có một vài chuyện có thể tự vượt qua, không thể để bác và cô phải phiền lòng thêm."
Ông Vu và bà Vu nhiều năm qua đều không đi tìm người thủ trưởng này, chắc chắn cũng chẳng muốn dán vào để làm trò cười cho người đời. Nhưng bởi vì cô mà họ vứt bỏ cả thể diện, nhờ thủ trưởng giúp đỡ cô. Lợi này, làm sao Hứa Nam Nam dám nhận cho nổi, cũng chẳng muốn nhận.
Cô không muốn về sau khi người khác nhắc đến Vu Hải, nhắc đến nhà họ Vu thì sẽ nói, nói rằng nhà họ Vu bám lấy nhà thủ trưởng không buông. Vu Hải là liệt sĩ vinh quang, không nên vì cô mà trở thành trò cười cho người ta.
Chu Vân Sơn và Trương Văn Tú có chút trở tay không kịp, họ đã chuẩn bị tốt, nhưng đứa bé này lại chẳng làm theo lẽ thường.
Cô bé này rất có cốt khí.
Lòng hai người thoáng chốc mềm nhũn ra. Chu Vân Sơn đột nhiên đập tay xuống bàn kêu cái bốp, khiến lính cảnh vệ tên Tiểu Viên giật mình chạy vào. Thấy chẳng có chuyện gì, lại len lén đi ra phía ngoài đứng gác.
"Đứa bé này chẳng khác gì Vu Hải, đều rất cứng rắn. Bác chưa kịp nói gì, đã bị cháu nói hết rồi. Phiền gì mà phiền hả, Vu Hải là liệt sĩ, cũng là bạn, là anh em của Chu Vân Sơn bác. Những năm qua bác chẳng thể thay cậu ấy chăm sóc cha mẹ, là Chu Vân Sơn này nợ cậu ấy. Bây giờ, cháu còn muốn bác phải tiếp tục nợ cậu ấy sao."
Chu Vân Sơn đỏ mắt kích động. Hứa Nam Nam ngớ người nhìn ông ấy. Đang yên lành, sao lại nổi nóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận