Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 446

Lý Uyển nhìn cậu ta: "Chuyện này con không cần phải quan tâm." Lại nhìn về phía Lâm Thanh Bách, cố gắng ổn định tâm trạng của mình: "Được rồi, bây giờ chúng ta không thảo luận chuyện này nữa. Bây giờ dì hỏi con, cô gái tên Nam Nam kia, rốt cuộc là chuyện gì. Con mới đến được bao lâu đã tìm người yêu rồi sao? Cô gái đó vẫn chưa lớn nhỉ, con hiểu rõ cô ta sao? Biết được giáo dưỡng của cô ta không?" Lần trước lúc gặp được ở cửa hàng tổng hợp đã biết không phải là một đứa nhỏ dễ sống chung rồi.
Lâm Thanh Bách vắt khăn lên vai: "Trong mắt tôi, giáo dưỡng của cô ấy đủ tốt. Còn có, đây là chuyện chung thân đại sự của tôi, ai cũng không thể nhúng tay vào, cho dù là Lâm Trường Chinh cũng thế."
Nói xong thì anh trực tiếp cầm quần áo ra ngoài.
"Đứa bé này, sao lại trở nên như này chứ..." Lý Uyển tức đến run người. Mặc dù đứa con riêng này từ nhỏ đã không thích nói chuyện, nhưng sau khi về nhà thì hiểu lễ phép, học thức cũng không tệ, vẫn luôn xuất sắc. Nhiều năm như vậy cũng xem như hiếu thuận với bà ta và Trường Chinh, sao bây giờ lại trở thành như này rồi.
Lâm Thanh Tùng buồn bực nói: "Anh con thay đổi rồi sao, sao con không phát hiện ra."
"Con thì có thể biết được cái gì, chỉ biết chọc tức mẹ." Lý Uyển bực bội lau nước mắt, mở cửa đi ra ngoài.
Lâm Thanh Tùng lắc đầu thở dài: "Quản nhiều như vậy làm gì chứ."
Về đến phòng khách, Lý Uyển lại bắt đầu lau nước mắt.
Thím Lý đau lòng vắt khăn lau mặt cho bà ta: "Thím thấy cô gái đó cũng rất tốt mà. Thanh Bách thích thì con đừng quản nữa. Không sau này nó lại trách con." Làm mẹ kế vẫn nên ít quản chuyện con riêng của chồng thôi.
Lý Uyển đỏ mắt: "Thím, thím nói con là vì mục đích gì cơ chứ, còn không phải là vì cái nhà này sao. Anh Lâm ở cái vị trí có biết bao người nhìn chằm chằm. Chuyện sau này nói thay đổi là thay đổi, con còn không phải là trông cậy vào Thanh Bách có thể tìm được một cô gái môn đăng hộ đối để sau này có thêm người che chở nó sao."
"Vậy cũng phải để nó vừa ý chứ. Lúc đầu thím và ông Lý cũng không đồng ý về nhà họ Hứa đó, Tiểu Tĩnh không phải vẫn gả đến đó như thường sao?"
Nói xong thím Lý lại không nói nữa.
Ban đầu là Tiểu Tĩnh la hét muốn cắt đứt quan hệ với bà ấy. Lúc đó Tiểu Uyển còn rất tức giận. Nếu không phải Tiểu Uyển đưa bọn họ đi, lúc này còn không biết có thể còn sống tiếp được không.
Nghe thím Lý nhắc đến con gái ruột, Lý Uyển cũng không lộ ra vẻ không vui: "Nếu như mọi người nhớ cô ấy, lát nữa cháu bảo người hỏi thăm một chút xem ấy sống như thế nào. Thím đi gặp mặt cũng được. Bây giờ mọi người như này cũng không liên lụy đến cô ấy."
Gương mặt thím Lý đỏ bừng: "Thôi, hay là thôi đi."
Ban đầu con gái ghét bỏ bọn họ làm người giúp việc cho nhà địa chủ. Mặc dù sau này giải phóng rồi nhưng trong mắt người khác bọn họ đã từng là tôi tớ nhà địa chủ bán mình làm nô, có là thành phần tốt thì cũng khiến người khác chê cười. Hơn nữa hai vợ chồng bọn họ cũng nhớ đến ân tình của nhà họ Lý, nên luôn trông coi nhà họ Lý. Tiểu Tĩnh kiêu ngạo, thấy giải phóng bình đẳng rồi thì tự quyết định chuyện hôn sự.
Người đó là con trai cả của nhà họ Hứa, nói là một quân nhân, cũng không rõ sống chết thế nào. Lúc đó bà ấy và chồng bà ấy đều không vui, cảm thấy tìm một người đàn ông làm ruộng trung thực thật thà, người một nhà sống bình an tốt biết bao.
Bà cụ nhà họ Hứa kia, khi còn trẻ chính là một người đứa con gái nhà nghèo chua ngoa, còn học người ta bó chân, không làm được việc gì. Khi Bát Lộ quân đi qua, bà ta cả ngày sáp đến trước mặt người ta, giúp họ làm mấy đôi giày, ồn ào đến mức thủ trưởng người ta cũng biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận