Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 130

Hứa Nam Nam đang ký tên, thì có người đột nhiên đi tới. Hứa Nam Nam vừa nghe thấy giọng nói, khóe miệng méo xệch, quay lại nhìn người đến. Sao cô lại quên mất, Lý Tĩnh và mấy đứa cháu cũng thuộc phạm vi “người sáu” chứ.
Lý Tĩnh nhìn cô, dịu dàng cười: “Sao thấy mẹ lại không nói chuyện?”
“Nhà ông Hứa đã viết giấy cam đoan, vạch rõ giới hạn với cháu, cháu không biết nên xưng hô thế nào. Chuyện này chú Căn Sinh cũng biết, đúng không, chú Căn Sinh?”
“Đúng là có chuyện này.” Hứa Căn Sinh nói. “Còn là do Hứa Kiến Sinh tự mình viết, chú ấy không nói với cô sao?”
Không phải Hứa Căn Sinh cố tình châm chọc Lý Tĩnh, mà hắn ta nghĩ rằng Lý Tĩnh thật sự không biết chuyện này, lại nghĩ dù sao thì Lý Tĩnh cũng là mẹ của hai chị em Hứa Nam Nam, biết đâu sau khi biết chuyện này thì sẽ bảo vệ hai cô bé.
Lý Tĩnh nghe thấy những lời này, vẻ mặt cứng đờ. Thấy Hứa Căn Sinh còn đang nhìn mình chằm chằm, cô ta gượng gạo nói: “Kiến Sinh đã nói chuyện này rồi, chỉ là tôi vẫn luôn cảm thấy cho dù thế nào thì tôi cũng là mẹ ruột của hai đứa nó.”
Tất nhiên là cô ta biết chuyện này rồi, lúc đó còn cảm thấy làm chuyện này rất đúng đắn. Thứ sao chổi gây họa thế này, phải nên quét ra khỏi nhà.
Nhưng mà lúc này sao có thể thừa nhận chứ. Vậy mà trong tay con nhỏ này lại có hơn ba trăm cân lương thực. Đừng thấy cảnh cô ta sống ở trong thành phố, hộ khẩu nông thôn của cô ta thì không thể ăn được lương thực cung cấp ở trong thành phố, lương của Hứa Kiến Sinh cao, nhưng còn phải nuôi mấy đứa trẻ, còn phải tiết kiệm tiền đưa cho trong nhà. Cuộc sống cũng rất túng thiếu. Hai đứa trẻ này bò ra từ bụng cô ta, đồ của bọn nó đương nhiên cũng chỉ có thể là của cô ta.
Nghe thấy Lý Tĩnh nói đã biết rồi, lập tức Hứa Căn Sinh cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì nữa. Bởi vì chuyện sắp phát lương thực mùa thu nên hôm qua Lý Tĩnh liền trở về, nếu như thật sự lo cho con cái, sao hôm qua không đi tìm hai chị em Nam Nam chứ, xem ra không chỉ không thể trông cậy vào người cha kia, ngay cả người làm mẹ này cũng không thể trông chờ được gì.
“Chú Căn Sinh, phần của cháu đã chia xong rồi, vậy cháu vác về đây.”
Hứa Nam Nam lên tiếng nói. Cô không muốn ở chỗ này diễn cảnh tình cảm mẹ con sâu nặng với Lý Tĩnh.
Hứa Căn Sinh gật gật đầu, lại bảo người khác đến cân lương thực.
Lương thực của Hứa Nam Nam đựng trong ba cái túi lớn, túi phồng to lên, ai nhìn thấy cũng đều có chút động lòng. Nhưng dù sao thì cũng biết đây là do tự đứa trẻ này vất vả kiếm được, nên cũng chẳng có ai đố kỵ.
“Nam Nam, nhiều như vậy chắc chắn là con vác không nổi đâu, để mẹ bảo mấy chú của con giúp con vác về nha.” Lý Tĩnh không có ý đồ tư lợi, đi theo phía sau nói.
Hứa Nam Nam có hơi bực bội để ý đến cô ta, cười như không cười nhìn cô ta một cái: “Con không dám làm phiền mẹ đâu, tới lúc đó số lương thực này vác đến nhà ai còn không chắc nữa.”
“ Cái con nhỏ này, sao mày lại nói vậy, tốt xấu gì tao cũng là mẹ mày, mang thai chín tháng mười ngày sinh ra mày, bây giờ ngay cả mẹ ruột mày cũng không nhận? Sao mày lại vô lương tâm thế hả?”
Thấy mềm không được, Lý Tĩnh trực tiếp cưỡng ép. Sắc mặt cũng trở nên vô cùng phẫn nộ.
“Sinh con ra không nuôi nấng, me sinh con ra làm cái gì?” Hứa Nam Nam lạnh mặt nói một câu.
“Nam Nam, thím và chú của cháu giúp cháu vác lương thực trở về.”
Lý Tĩnh đang muốn nói gì đó, Tống Quế Hoa đã đưa theo Hứa Quý đến.
Hôm nay nhà bọn họ cũng được chia lương thực, ban nãy đã vác về nhà rồi, biết trong nhà Hứa Nam Nam cũng được chia không ít lương thực, nên lập tức đến giúp vác lương thực.
Nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Lý Tĩnh, Tống Quế Hoa bĩu môi, cũng chẳng thèm chào hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận