Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 140

Cho nên ngay trong đêm đó bà Hứa bảo hai đứa con trai của mình cùng đi vào trong thành phố chất vấn Hứa Kiến Sinh.
Chỉ có Hứa Nam Nam biết, chuyện này chẳng có liên quan gì đến Hứa Kiến Sinh cả.
“Ông Hạ, việc này là ông sắp xếp sao? Ông nhờ quặng trưởng Lý sắp xếp công việc cho cháu sao?” Trong lòng Hứa Nam Nam cảm xúc phức tạp hỏi.
Hạ Thu Sinh đang làm việc, nghe thấy lời này thì ngừng lại nhìn cô: “Sao thế, cháu cảm thấy công việc này không tốt?”
“Ông Hạ, ông đừng cô ý nói những lời đó, ai cũng biết công việc này rất tốt . Cháu biết công việc này tốt, cho nên…cho nên cháu cảm thấy rất kinh ngạc. Cháu cảm thấy phần ân tình này quá lớn.”
Hứa Nam Nam cúi đầu, có chút không biết nên đối diện với Hạ Thu Sinh như thế nào.
Lúc biết được tin tức này, phản ứng đầu tiên của cô là rất kinh ngạc và vui mừng, cảm thấy trên trời đã rơi xuống một cái bánh thịt thật lớn, bỗng nhiên khiến mộng đẹp của cô trở thành sự thật, có thể vào thành phố.
Nhưng sau khi phản ứng lại, trong lòng cô liền cảm thấy nặng nề. Chuyện này chắc chắn là do ông Hạ sắp xếp, nếu không thì Lý Thành Văn người ta không có việc gì, sao lại muốn giúp đỡ một con nhóc ở nông thôn không đáng để mắt tới như cô chứ.
Bởi vì như thế nên cô mới cảm thấy nặng trĩu. Cô không nghĩ ra sao ông Hạ lại giúp cô việc lớn như vậy. Suy cho cùng cô đối xử ông Hạ cũng chưa thể nói là quá tốt. Ngoại trừ lúc ông ấy bị bệnh, cô đưa đồ ăn cho ông ấy, thì trên cơ bản cô chưa từng làm chuyện gì tốt cho ông Hạ cả, ngay cả ông Hạ dạy học cho cô và Tiểu Mãn cũng đều là lén la lén lút.
Hạ Thu Sinh cười nói: “Sao vậy, sợ sau này không thể báo đáp ân tình à?”
Hứa Nam Nam gật đầu: “Vâng ạ, ông Hạ làm vậy là đã thay đổi vận mệnh của cháu và Tiểu Mãn. Nhưng cháu lại không có cách nào thay đổi vận mệnh của ông.”
Cũng không phải là Hứa Nam Nam chưa từng nghĩ tới sau này bản thân mình sẽ dựa vào kỳ thi tuyển công nhân để thi vào trong thành phố, trở thành công nhân chính thức. Nhưng cô cũng biết được, nó quá khó. Một cái vị trí mà đã có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cô chẳng có cái có cái gì cả, ngay cả bằng cấp cũng không có, thì làm sao đi tranh giành. Coi như là có thể giành được đi, thì có lẽ đó cũng là một quá trình dài đằng đẵng.
“Nam Nam, cháu là một đứa trẻ rất cẩn thận, làm việc thì suy nghĩ rất nhiều. Việc này rất tốt, nhưng cũng không tốt. Cháu đã suy nghĩ quá nhiều, cho nên cũng khiến bản thân áp lực rất nhiều. Có lúc, cháu cần phải thoải mái một chút, cứ thản nhiên nhận lấy thứ người khác cho đi, sau này có cơ hội thì cũng giúp đỡ người cần sự giúp đỡ bên cạnh cháu là được rồi. Không cần phải tính toán nợ nần rõ ràng như vậy. Nợ là thứ không thể tính rõ ràng được, cũng là thứ không trả hết được. Cháu và Tiểu Mãn cùng nhau vào thành phố đi, cố gắng sống tốt, sau này có được thành quả thì trở về nói với ông một tiếng, để ông biết chuyện này ông không làm uổng công.”
Hạ Thu Sinh nói những lời thấm thía xong, đột nhiên lại xụ mặt nói: “Còn có, bây giờ cháu chỉ là công nhân tạm thời, nhưng đừng nghĩ rằng Lý Thành văn sẽ giúp cháu chuyển lên chính thức, cháu phải dựa vào chính mình thi được. Đầu năm sẽ có kỳ thi tuyển công nhân, cháu phải cố gắng thi đậu, đừng làm mất mặt ông, khiến sau này ông không còn mặt mũi nào nhìn người học trò Lý Thành Văn kia.”
Hứa Nam Nam nhịn không được vành mắt chua xót, mím chặt môi gật đầu: “Vâng ạ.” Giọng nói nức nở nói: “Cháu chắc chắn sẽ thi đậu, đến lúc đó sẽ trở về cùng nhau ăn mừng với ông.” Sau đó cô cúi gập người với Hạ Thu Sinh: “Ông Hạ, cháu sẽ luôn ghi nhớ lời của ông, sau này có năng lực, cháu cũng sẽ giúp đỡ những người cần sự giúp đỡ ở bên cạnh cháu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận