Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 494

Hứa Nam Nam thấy dáng vẻ gầy còm ốm yếu của Hạ Thu Sinh thì suýt chút nữa rơi nước mắt.
Rõ ràng dáng vẻ bây giờ của thầy Hạ còn gầy yếu hơn cả khi còn ở Nam Giang. Vừa nhìn đã biết ông ấy phải làm việc không ít.
"Được rồi, hai người nói nhanh đi, lát nữa còn phải làm việc đấy." Chủ nhiệm Khưu nghiêm túc để lại một câu rồi chuẩn bị đi.
Hứa Nam Nam thấy ông ấy muốn đi thì vội vàng nói: "Chú đừng đi vội, cháu có mang một ít đặc sản đến, vừa hay để chú nếm thử ạ."
Hứa Nam Nam vừa nói vừa lấy trong bao tải ra một túi đựng năm cân bột mì và một bao đường đỏ. Đều là những thứ không dễ mua.
Chủ nhiệm Khưu nhìn đồ trong tay, rồi lại nhìn Hạ Thu Sinh: "Ông Hạ, là ai gửi mấy thứ này cho ông vậy?"
Thầy Hạ còn chưa trả lời thì Hứa Nam Nam đã cười nói: "Ai mà không có một vài người bạn chứ, bà con xa láng giềng gần ạ. Cho dù bây giờ phải giữ khoảng cách, nhưng dù sao vẫn là thân thích. Nếu như thật sự không thăm không hỏi, vậy chẳng phải quá không hợp với đạo làm người rồi hay sao? Chủ nhiệm Khưu, chú về xem mấy thứ này ăn có ngon không, sau này cháu sẽ gửi tiếp cho mọi người ạ."
"Được rồi, hai người cứ nói chuyện đi." Chủ nhiệm Khưu xách đồ rồi đi khỏi đó.
Chờ người đi rồi, thầy Hạ nhìn cô thở dài: "Cháu thật là, đã bảo cháu đừng đến, làm sao lại đến rồi?"
Ông ấy vừa nói vừa xách bao đồ của Hứa Nam Nam đi vào bên trong. Hứa Nam Nam lập tức đi theo.
"Ở đây không có ai biết cháu, khoảng cách lại xa, không sao đâu ạ. Ở Nam Giang cũng không có ai biết cháu đến đây thăm ông. Lại nói nữa, cháu giúp đỡ đưa đồ còn không được sao?" Vì khoảng cách xa nên Hứa Nam Nam mới dám công khai đến gặp ông ấy. Đôi khi người âm thầm nhìn chằm chằm mình lại là người quen thuộc với mình.
"Ai dà, hết người này đến người khác cứ toàn như vậy."
Thầy Hạ ngồi xuống rồi thở dài, lại cầm bát đũa lên chuẩn bị ăn cơm. Cô thấy đồ ăn của thầy Hạ cũng không kém, trong bát là cháo bắp.
Nông trường này cũng có phát đồ ăn, nhưng lại phát không nhiều, bình thường cũng có thể tự bắt bếp nấu. Nhưng với thân phận của bọn họ thì không thể có được nồi nấu cơm.
Hứa Nam Nam chợt phát hiện nơi này của thầy Hạ vậy mà còn có một cái nồi sắt. Vả lại trông còn rất mới.
"Con trai của ông đưa đấy." Thầy Hạ thấy cô nhìn chằm chằm cái nối thì cười tủm tỉm nói. Hiển nhiên là tâm trạng rất tốt.
"Con trai của ông ư?" Đây là lần đầu tiên Hứa Nam Nam nghe nhắc đến con trai của thầy Hạ.
"Là một tên nhãi không có tiền đồ. Ông bảo nó đừng tới thăm ông, trừ khi đưa con dâu tới, kết quả nó lại tự mình chạy tới." Thầy Hạ mỉm cười. Ông ấy cũng không nói thêm, trái lại nhìn cô và nói: "Sao cháu lại tới đây. Sau này đừng tới nữa, đưa đồ một lần là được rồi, nhiều lần thì không được."
Một lần thì người ta còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, đến nhiều lần còn nói không quen thì ai mà tin.
Hứa Nam Nam nói: "Cháu biết rồi, chỉ là muốn đến xem cuộc sống của ông thế nào thôi ạ."
"Cháu cũng thấy rồi đấy, tốt lắm. Tuy rằng không tự do như lúc còn ở bên kia nhưng tốt xấu gì cũng có bạn, ngày thường làm việc còn có thể nói chuyện với nhau."
Ông ấy nói rất nhẹ nhàng. Hứa Nam Nam vừa nghe là biết cuộc sống của ông ấy cũng không tốt như vậy. Nhìn người ông ấy đã gầy đi trông thấy.
Hứa Nam Nam cảm thấy sống mũi có chút chua xót.
Thấy cô như vậy, thầy Hạ lại thở dài: "Ông thật sự sống rất tốt, sau này cháu đừng lo lắng cho ông nữa. Ông giúp cháu là vì thấy cháu lương thiện, là một đứa nhỏ biết nỗ lực tiến tới, còn thông minh nên giúp được thì giúp, chứ không phải là vì muốn cháu báo đáp. Cháu cũng đừng nhớ thương mãi, đừng vì được ông giúp một lần mà báo đáp cả bản thân mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận