Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 412

Chủ yếu là nó chỉ trêu chọc mà không hẹn hò với người ta, ít nhiều cũng làm bao cô gái đau lòng."
Anh nói thế cũng không thấy chột dạ, chẳng phải từ nhỏ đến lớn thằng nhóc thối kia luôn thích ghẹo những cô gái trẻ sao. Chẳng qua là nó thích làm anh em với người ta, nhưng người ta lại muốn hẹn hò với nó mà thôi.
Nhưng bản chất vẫn giống nhau mà.
Hứa Nam Nam nghe thế, đây chẳng phải là công tử đa tình à. Ở thời đại này phải gọi là lưu manh.
"Nam Nam, em giữ khoảng cách với nó là đúng. Mặc dù nó là em trai của anh nhưng anh cũng không thể dung túng nó. Khi về anh sẽ làm công tác tư tưởng cho nó đàng hoàng, bảo nó sau này không được trêu em nữa. Hiện giờ tính cách của nó vẫn chưa định hình, không biết làm như vậy gây ra bao nhiêu tổn thương cho nữ đồng chí, nhất định phải dạy dỗ cho tốt."
Hứa Nam Nam rất đồng ý với lời anh vừa nói. Loại tính cách như thế, trong tương lai quá lắm cũng chỉ là công tử ham chơi, tán tỉnh thiếu nữ không chịu trách nhiệm, nhưng ở thời đại này thì không thể được, đừng chỉ thấy hiện nay khoan dung với nữ giới hơn nhiều, thật ra cũng chỉ khá hơn xã hội cũ đôi chút mà thôi. Hơn nữa tuy xem phụ nữ giống như đàn ông, bảo phụ nữ cũng có thể gánh vác nửa bầu trời. Nhưng nếu có tai tiếng nào giữa bạn và ai đó bị truyền ra, sau này tìm bạn đời, người ta sẽ bắt lấy điểm này để nói. Như chuyện của Tương Lệ Lệ trước đây, thậm chí người sai là Trương Lượng, nhưng kết quả lại khiến Tưởng Lệ Lệ bị bao nhiêu người chê cười ở hầm mỏ.
Cảm nhận sâu sắc được sự đáng ghét của Lâm Thanh Tùng, Hứa Nam Nam cũng không còn áy náy vì trước đó mình nói xấu cậu ta nữa, cô và anh Lâm là bạn bè, chuyện không tốt thì nên phải nói ra. Cũng không thể để em trai trong nhà gây ra chuyện xấu được.
"Anh Lâm, anh yên tâm, sau này khi ở hầm mỏ em sẽ giữ khoảng cách với cậu ta. Nếu cậu ta trêu chọc nữ đồng chí khác, em cũng sẽ nói với anh."
Chớ vì sự hồ đồ nhất thời mà phạm tội lưu manh. Nể tình cậu ta là em trai của anh Lâm, cũng không thể để cậu ta lầm đường lạc lối, hại người hại mình. Dù sao cũng chỉ là nói với anh Lâm vài câu mà thôi, không có gì đáng ngại.
Sắc mặt Lâm Thanh Bách bất đắc dĩ, thở dài nói: "Nam Nam, sau này phải phiền em nhọc lòng thay anh rồi."
Trong ký túc xá của khu tập thể ủy ban huyện, Lâm Thanh Tùng cứ hắt xì mãi. Sau khi hắt xì xong lại cảm thấy đứng ngồi không yên.
Rốt cuộc anh trai của cậu ta có quan hệ gì với Nam Nam vậy chứ.
Lâm Thanh Tùng nghĩ đến việc nhìn thấy dáng vẻ cười cong mắt của anh trai mình trước đó, đã bao giờ cậu ta trông thấy anh cười như vậy với ai đâu, với người em trai như cậu ta cũng chưa từng dịu dàng như thế, huống chi là với nữ đồng chí… Hình như chưa từng thấy anh thân thiện với con gái.
Thế nghĩa là anh trai của cậu ta…
Không thể nào, không có một chút dấu hiệu nào cả. Cậu ta cảm thấy nếu như mình quen bạn gái, chắc chắn sẽ làm cho cả thiên hạ biết hết, cho người khác biết cậu ta là người có bạn gái. Anh trai của cậu ta như thế liệu có quá im hơi lặng tiếng hay không.
Kèn kẹt, cửa được mở ra. Lâm Thanh Tùng lập tức ngồi dậy, căng thẳng nhìn người đang bước vào.
"Anh, anh về rồi."
"Ừ." Lâm Thanh Bách trông như không có chuyện gì mà thay giày, đổ nước rửa mặt, lau mồ hôi. Sau đó bê chậu ra ngoài trút xuống ao.
Lâm Thanh Tùng không dám nói câu nào. Đợi đến khi anh đi vào rồi, trông anh khoan khoái nhẹ nhàng, tâm trạng có vẻ cũng rất tốt, cậu ta mới dám hỏi nhỏ: "Anh, vừa rồi ở trên đường em thấy anh với cán sự Vu của hầm mỏ bọn em… Hai người có quan hệ gì vậy?" Cậu ta ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn hỏi thẳng ra.
Lâm Thanh Bách rót một ly nước lạnh, uống một ngụm rồi nhìn cậu ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận