Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 381

Trước đây chỉ có ông già là luôn quản thúc cậu ta, còn mẹ chưa bao giờ quản. Thế mà bây giờ lại rất chịu khó quản.
"Em sẽ không về đâu. Em đi ngủ đây, ngày mai còn phải đi làm, em cũng có công việc tử tế rồi." Nói xong thì chạy ra ngủ trên chiếc giường đơn ở phòng ngoài.
Lâm Thanh Bách nhìn cậu ta một cái, rồi lại tiếp tục đọc sách.
Trong một căn nhà khác ở ủy ban huyện, Lưu Kiến Quân đang dạy dỗ con trai mình.
Cầm chổi lông gà đánh cho mấy cái. Đánh đến nỗi Lưu Hồng Quân gào khóc ầm ĩ.
Bà Lưu thương xót cản lại: "Anh muốn đánh chết con à."
"Đánh chết thì thôi, dù gì tôi cũng có hai thằng con trai." Lưu Kiến Quân thở hổn hển nói. Thằng con cả này cả ngày không làm được chuyện gì tử tế, cho cậu ta đi học, không nói đến việc luôn trốn tiết, bây giờ lại còn đi theo chơi bời với em trai Lâm Thanh Bách.
Trong bụng anh trai chứa đầy tâm tư, em trai có thể đơn giản sao, con trai ông ta còn không phải sẽ bị ăn đến mức vụn xương cũng không còn sao.
Đây này, buổi tối về nhà còn khoe khoang với ông ta, nói mình đã chia rẽ mối quan hệ anh em nhà họ. Đến lúc đó để em trai người ta giúp đối phó với với anh trai, chẳng mất bao lâu, Lâm Thanh Bách sẽ phải rời khỏi huyện Nam Giang thôi.
Thằng ngu này, tức chết ông đây mất thôi.
Lưu Kiến Quốc hận không thể đạp cho một cái. Muốn rống lên chửi vài câu, nhưng lại không thể nói chuyện lớn tiếng, lo người ta sẽ nghe thấy được, chỉ có thể thấp giọng nói: "Tao chỉ tìm người nghe ngóng chuyện nhà người ta thôi, mày ra ngoài nói bậy bạ gì vậy hả, đến lúc đó, tao chẳng có ý gì thì người ta vẫn cho rằng là ta có rắp tăm đấy. Mày ngại cha mày sống chưa đủ khó chịu phải không hả."
Bà Lưu cũng nhỏ nhẹ quở trách con trai: "Con người bộ trưởng Lâm rất tốt, lúc chia nhà, không phải cũng cho nhà chúng ta căn nhà hai gian nhỏ rồi sao, anh ta thì ở căn phòng xép. Sau này con đừng nghĩ đến việc hại anh ta nữa."
"Con làm như vậy không phải vì nhà mình sao." Lưu Hồng Quân cảm thấy bản thân rất rất khó chịu. Cậu ta một lòng một dạ vì gia đình, vậy mà ai cũng trách móc. Còn không tốt bằng người nhà Lâm Thanh Tùng đối xử với cậu ta. Hàng ngày ăn ngon mặc ấm, nhưng chưa từng có ai nói Lâm Thanh Tùng không tốt. Nếu không phải vì giúp cha sớm được trở thành chính thức, cậu ta cũng không cần toán tính Lâm Thanh Tùng một cách mất lương tâm như vậy.
Vì chuyện này, gần đây cậu ta không có cả thời gian để ý đến con nhóc Hứa Hồng luôn đấy.
"Tóm lại sau này không được trốn học, không thì tao sẽ đánh gãy chân mày!" Lưu Kiến Quân bực tức nói.
Ngày hôm sau, Hứa Hồng vui vẻ phát hiện, Lưu Hồng Quân đến lớp học rồi.
Đúng thật là đã rất lâu Hứa Hồng không nhìn thấy Lưu Hồng Quân, có lúc gặp được thì cũng vội vàng. Bây giờ Lưu Hồng Quân cuối cùng cũng đến, tâm can chị ta như muốn nhảy ra ngoài.
Thành tích của chị ta vốn đã không tốt lắm, bây giờ càng không có tâm trạng học hành, mà chị ta học trung học phổ thông không chỉ cần thành tích của mình tốt, mà còn phải dựa vào sự tiến cử trong thôn. Nếu là trước đây thì không sợ, hiện tại bà nội chị ta không còn như trước đây, người ta chắc chắn sẽ không tiến cử chị ta nữa. Chị ta không còn hi vọng gì với trung học phổ thông nữa rồi.
Không thể học trung học phổ thông, đại học càng không cách nào học được, Lưu Hồng Quân chính là hi vọng duy nhất để chị ta thay đổi số mệnh.
Tiếc là Lưu Hồng Quân đến thì có đến, nhưng tâm trạng của cậu ta vẫn phiêu bạt ở bên ngoài. Vẫn đang hoài niệm khung cảnh khi được ăn no uống say hồi còn đi theo Lâm Thanh Tùng.
"Cậu sao thế, gần đây cũng không để ý đến ai." Hứa Hồng phồng mặt nói. Đôi mắt chị ta to, khi phồng mặt bĩu môi, đôi mắt lộ ra vẻ sáng ngời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận