Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 666

"Nhưng bây giờ em vẫn còn nhỏ, đừng để bản thân phải lo lắng những chuyện này. Trước đây chị bảo em đi làm, không phải vì bắt em nuôi gia đình, chị lo lắng chuyện trong trường học sẽ ảnh hưởng tới em. Nếu như em nghĩ chị là kẻ ác độc có thể bắt em còn nhỏ như vậy mà phải đi làm nuôi gia đình, vậy những lời chị nói ngày hôm nay cứ coi như chị chưa từng nói. Nếu như em tin chị, em hãy suy nghĩ thật kỹ rốt cuộc em muốn gì?"
Hứa Nam Nam nói xong, tự cô cũng không nén được cảm giác cay cay nơi khóe mắt.
"Chị..." Tiểu Mãn nhìn cô, vội vàng nói: "Chị, em không nghĩ như vậy, không có mà... Chị, chị đừng giận em."
"Bây giờ không phải là chuyện chị tức giận hay không, mà là em nghĩ như thế nào. Em muốn tiếp tục nghĩ theo cách của em, thấy không muốn liên lụy mọi người trong nhà, không muốn đi học nữa?"
Tiểu Mãn lắc đầu, rưng rưng nước mắt: "Chị, em, em nghe lời chị. Em sẽ đi học."
Hứa Nam Nam hít vào một hơi: "Tiểu Mãn, em vẫn không hiểu sao. Không phải là nghe theo ai, mà là trong lòng mình muốn như thế nào. Em muốn cuộc sống sau này như thế nào, đừng lo lắng chuyện trong nhà, em hãy lo lắng cho chính bản thân em, em muốn sống cuộc sống như thế nào."
"Em." Tiểu Mãn hơi ngỡ ngàng, lại đột nhiên nghĩ đến gì đó: "Chị, em, em muốn đi học. Em muốn thi đại học. Em muốn làm sinh viên đại học." Giáo viên nói, sinh viên là người hữu dụng. Cô bé cũng muốn làm một người hữu dụng.
"Được, vậy tiếp tục đi học. Nếu như ngày nào đó không thể đi học được nữa, vậy về nhà tự học."
Hứa Nam Nam lau nước mắt, trực tiếp quyết định.
"Tiểu Mãn, em phải nhớ kỹ, đây chính là mục tiêu của bản thân em. Con đường do em chọn thì phải kiên trì cố gắng. Cho dù một ngày nào đó không còn chị, cũng phải tiếp tục như vậy."
Đời trước cô là đứa trẻ mồ côi, không được ai dạy dỗ, không một ai giúp đỡ cô. Mỗi một bước đi đều là cô dò dẫm từng bước từng bước. Cô không trở thành một người vĩ đại. Nhưng cuộc sống của cô là những gì cô mong muốn.
"Chị, em biết, em biết rồi." Tiểu Mãn ôm Hứa Nam Nam khóc.
Ngày hôm sau, Tiểu Mãn thức dậy còn sớm hơn trước đây, lúc Hứa Nam Nam rửa mặt xong đi ra thì Tiểu Mãn đã cầm bánh ngô đi học.
Bà Vu thở dài nói cô bé chịu khó quá, sáng sớm đã đeo cặp đi học.
Hứa Nam Nam lại cảm thấy yên tâm. Vì mục tiêu trước mắt mà nỗ lực là một chuyện tốt. Chỉ sợ con người không có mục tiêu, chỉ biết sống lay lắt qua ngày.
Nhưng mà Tiểu Mãn muốn đi học đại học... Thực sự không được thì tự học ở nhà, sau đó mọi chuyện bình thường thì lại đi thi vậy.
Hơn nữa, cô vẫn tiếp tục cung cấp tư liệu lên bên trên, có lẽ cũng sẽ có được một vài tác động nhất định.
Tới phòng làm việc ở khu mỏ, Hứa Nam Nam suy nghĩ lần này để Cổ Lỗ Sĩ mua tư liệu gì đây. Hiện tại tiền trong tài khoản của cô không ít, mua tư liệu cũng không bị giới hạn.
Đang nghĩ ngợi muốn biến tiền thành tư liệu thì cậu Hai lại tới tìm cô.
Để lại tin nhắn cho cô.
"Đã bán đấu giá hết rồi, trừ giá vốn, phần chia lợi nhuận đã chuyển vào tài khoản của cô." Ngữ điệu rất nghiêm chỉnh.
Hứa Nam Nam tò mò đi xem tài khoản của mình, khi nhìn thấy chữ số thì thiếu chút nữa hoa cả mắt.
Thảo nào kẻ có bảo bối đều mang đi bán đấu giá... Đúng là quá dễ kiếm tiền.
Tính theo số tiền này, giá bán đấu giá ít nhất phải gấp đôi.
Trong tài khoản có tiền, Hứa Nam Nam quyết định mua thêm một vài tư liệu nữa. Cô để lại lời nhắn cho Cổ Lỗ Sĩ, nói cậu ta xem tin nhắn xong trả lời rồi thoát ra ngoài.
Trong tay có thêm một khoản tiền, Hứa Nam Nam chuẩn bị giao một số tư liệu đã mua trước đây còn dư lại lên trên.
Thời gian không nhiều, cô phải nhân lúc mọi chuyện bây giờ còn ổn, lấy thêm vài tư liệu nữa. Dù sao cô cũng không biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận