Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 258

Bởi vì chuyện này, buổi trưa mà người của thôn họ Hứa cũng không thèm nghỉ ngơi, náo nhiệt vác lương thực đi đổi đồ.
Trọng miệng còn lẩm nhẩm, Nam Nam nhà Tống Quế Hoa kia bây giờ có tương lai đấy, không chỉ được ngồi phòng làm việc trong thành phố, bây giờ còn mang theo nhiều đồ công nghiệp quay về đổi lương thực. Lương thực gì cũng được, phải nhanh lên, nếu không thì hết phần đấy.
Thôn họ Hứa náo nhiệt như thế, đương nhiên nhà họ Hứa cũng biết được tin tức.
Hứa Kiến Bình còn hỏi có muốn đổi một ít đồ hay không, bà cụ lập tức đập bàn: "Chúng ta thiếu mấy thứ đó à? Kiến Sinh ở trong thành phố có cái gì mà không mua được, còn thiếu mấy thứ thấp kém đó sao?"
Bà cụ nói xong câu này, mấy người khác đều không dám lên tiếng nữa.
Một lúc sau, bà cụ lại nói: "Xảo, lần trước con đi vào thành phố làm việc đã xong chưa, bên phía anh cả và chị dâu con có tin tức gì chưa?"
Lưu Xảo nghe thấy thế, nghiêm túc hẳn.
"Chuyện này là do chị dâu nói, đương nhiên chị ấy chỉ hận không thể làm ngay, chỉ là anh cả phải lãng phí một chút công sức, cảm thấy không còn mặt mũi gặp ai. Thế nhưng sau đó mấy đứa nhỏ khóc lóc, chị dâu cũng khóc, con đi theo nói ý kiến của mẹ, anh cả cũng chỉ âm thầm chấp nhận, không có ý định quản tới chuyện này, tùy chị dâu quyết định."
Nghe thấy thế, bà cụ cười nói: "Lần này cô ta cũng tính là làm được chuyện tốt. Nếu như chuyện này thành, sau này nhà chúng ta cũng không cần phải lo gì nữa."
Mỏ sắt ở Nam Giang.
Mới ăn cơm trưa xong, Lý Tĩnh lập tức chạy đến ủy ban mỏ, đương nhiên là bởi vì chuyện phòng ốc.
Kể từ sau khi biết Hứa Nam Nam rời khỏi mỏ sắt, cô ta đã bắt đầu chạy trên mỏ sắt.
Sau nhiều lần qua lại với con gái như thế, bây giờ cô ta cũng đã biết khôn, không thể chạm mặt trực tiếp với con bé này, nếu không cái miệng kia của cô có thể nói cho người chết sống lại.
Vì để đảm bảo không có bất kỳ sơ hở nào, cô ta vẫn luôn yên tĩnh, nhẫn nhịn không làm gì, chờ tới khi Hứa Nam Nam đi công tác. Dù sao thì Hứa Nam Nam cũng thuộc bộ phận vật tư, kiểu gì chả có ngày phải đi công tác, cô ta không tin mình không đợi được.
Không ngờ ông trời lại giúp cô ta như thế, con nhỏ chết tiệt đó phải rời khỏi mỏ sắt nhanh như thế, dường như phải mấy ngày không về.
Cô ta cũng không đợi nữa, gửi tin báo về cho nhà biết, gọi cho Lưu Xảo, cứ như thế thuyết phục Hứa Kiến Sinh, sau đó lại bắt đầu chạy tới ủy ban mỏ.
Lần này cô ta cũng không nói thẳng việc mình muốn nhà, không phải con nhỏ chết tiệt kia đã nói rồi sao, chỉ cần cô ta có thể giải quyết vấn đề nhà cửa, thế thì cô cũng không gia tăng gánh nặng trong mỏ. Thế thì cô ta sẽ làm theo lời con bé này, tự mình giải quyết vấn đề chỗ ở, không cần ở nhà trong mỏ nữa. Dù sao nhà trong mỏ là tài sản chung, trước tiên để Hứa Kiến Sinh chuyển hộ khẩu ra ngoài, lập hộ một mình. Cô ta là vợ hắn ta, đương nhiên cũng có thể cắt hộ khẩu ra khỏi nhà này, cho dù thế nào thì cô ta vẫn được hời.
Thế nên hai lần cô ta đến tìm ủy ban mỏ đều nói ý này. Chỉ cần bọn họ có thể chuyển vào nhà của Hứa Nam Nam, thế thì bọn họ sẽ trả lại căn phòng nhỏ hai gian kia cho mỏ.
Lần này vì chuyện hộ khẩu, cũng xem như cô ta đã hạ quyết tâm rồi, ngay cả nhà ở bây giờ cũng bỏ, rõ là đang không cho Hứa Nam Nam có cơ hội từ chối.
Có người nào trong mỏ mà không biết mối quan hệ giữa Hứa Nam Nam và nhà cô ta chứ. Còn về phần nói tới việc cắt đứt quan hệ, đó không phải chỉ là mấy lời lúc tức giận thôi sao?
Cha mẹ thật sự có thể so đo với con của mình sao? Cha mẹ cũng không so đo thế thì đứa con có thể so đo sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận