Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 568

Tiểu Lâm cũng là một người có bản lĩnh, sau này Nam Nam sẽ không phải chịu khổ. Trái lại là Tiểu Mãn thì ông cụ và người bạn già của mình vẫn phải tiếp tục lo lắng. Đứa bé này còn nhỏ, tính tình cũng hay xấu hổ, chỉ lo sẽ bị người ta bắt nạt.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Thanh Bách quay trở về ủy ban huyện một chuyến.
Lần này anh cũng làm lỡ công việc vài ngày để trở về thủ đô, anh lo ở huyện có chuyện gì đó, phải về xem.
Hứa Nam Nam tiễn anh ra cửa, trên đường đi, Lâm Thanh Bách kéo cánh tay cô, cúi đầu xuống: "Tối mốt chúng ta cùng ăn cơm."
Hứa Nam Nam nói: "Sao lại ăn ở bên ngoài."
Cô cảm thấy trước kia lúc yêu đương, việc ăn ở ngoài cũng được xem là thú vị, nhưng bây giờ cũng đã đính hôn rồi, không cần phải ăn ở bên ngoài nữa. Lâm Thanh Bách lại không để cô tiêu tiền, cô phải tiết kiệm tiền cho Lâm Thanh Bách.
"Em quên ngày mốt là ngày gì rồi sao?" Lâm Thanh Bách kinh ngạc nói.
Hứa Nam Nam ngẫm nghĩ, mãi cũng không nghĩ ra là ngày gì. Ngày mốt là thứ sáu, cũng không phải cuối tuần, cô nhìn Lâm Thanh Bách, suy đoán nói: "Sinh nhật anh?"
Lâm Thanh Bách bóp mặt cô: "Sinh nhật anh còn hai tháng nữa, còn sớm."
Thấy Hứa Nam Nam thật sự không nhớ ra nổi, trong mắt anh lộ vẻ đau lòng, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô: "Dù sao cũng phải chừa ngày mốt lại cho anh, chúng ta cùng ăn tối. Ừm, nếu không phải cuối năm bận rộn, anh còn muốn xin nghỉ để đưa em lên tỉnh lỵ nữa."
"Lên tỉnh lỵ làm gì, mỗi tuần đều đi xem phim, tiền vé xe cũng phải tốn không ít tiền."
Lâm Thanh Bách lập tức nhận thua, cảm thấy không phải bản thân tìm thấy một cô gái nhỏ cần mình chăm sóc mà là một cô quản gia nhỏ.
"Được rồi, sau này tiền của chúng ta đều để cho em quản, tiền của chúng ta chắc chắn có vào chứ không ra."
Hứa Nam Nam cười đắc ý, còn không phải sao. Trước đây, lúc cô không có tiền, vừa phải ăn uống vừa phải trả tiền thuê phòng. Để không phải trở thành một người thiếu trước hụt sau, kỹ năng quản lý tài chính của cô rất tốt.
Cho dù tới thời đại này, mặc dù bình thường thấy cô tiêu tiền như nước, mua đồ khắp nơi, nhưng số tiền cô tiêu chẳng đáng là bao so với số tiền cô kiếm được.
Tiền trong cửa hàng Taobao vẫn đang không ngừng gia tăng đấy.
Nghĩ đến tiền trong cửa hàng Taobao, Hứa Nam Nam lại rầu rĩ. Nếu cô mua một bộ tài liệu dụng cụ, thế thì thật sự sẽ nghèo rớt mồng tơi.
Vẫn phải nghĩ cách kiếm nhiều tiền thôi, hay là lừa tên cậu Hai lần nữa nhỉ?
Dù sao tên này nhiều tiền nhưng lại không có chỗ tiêu, làm chuyện ích nước lợi dân cũng tốt, lần sau sẽ không chặn cậu ta nữa.
Sau khi tiễn Lâm Thanh Bách, Hứa Nam Nam nhanh chóng quay về nhà để lên cửa hàng Taobao xem thử, vừa bước vào phòng đã thấy Tiểu Mãn đang gục mặt xuống bàn ngẩn người.
Lại nhìn quyển bài tập trên bàn, không có viết gì cả.
"Em sắp nghỉ đông rồi phải không?" Hứa Nam Nam hỏi.
Tiểu Mãn gật đầu. Mắt của Tiểu Mãn giống Lý Tĩnh, dáng mặt lại giống Hứa Kiến Sinh, đặc biệt là vóc dáng và gương mặt sau khi cuộc sống tốt hơn, càng nhìn giống Hứa Kiến Sinh nhiều hơn.
Cô bé nhìn chằm chằm Hứa Nam Nam, dường như có hơi do dự.
Hứa Nam Nam nói: "Em sao thế?" Không phải cô bé này yêu sớm đó chứ, cô hơi lo lắng nghĩ.
Tiểu Mãn cắn cắn môi, lắc đầu nói: "Không có gì ạ, em đang nghĩ về bài tập thôi."
"Vậy thì lo làm bài tập đi. Nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi chị." Hứa Nam Nam vỗ vỗ vai cô bé, cười nói. Cô cũng biết gần đây cô bận rộn công việc cũng như chuyện yêu đương, không còn chú ý đến Tiểu Mãn giống như lúc sống chỉ có hai người nương tựa vào nhau như lúc trước nữa. Tâm tư của cô bé này cũng khá tỉ mỉ, cô vẫn cần phải quan tâm nhiều hơn.
Sáng sớm hôm sau lúc đi làm, cô đi báo danh làm việc lại. Bởi vì cuối năm, cũng không cần mua gì, thế nên tất cả mọi người đều có mặt trong phòng làm việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận