Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 288

Nhìn Hứa Nam Nam đi xa, cô ta giận đến mức muốn kéo người lại mắng mấy câu, lại lo lắng cho con trai và con gái, chỉ đành giậm chân và nghiến răng nghiến lợi mắng một câu: "Cái đồ đáng chém ngàn đao, sớm muộn gì tao cũng cho mày đẹp mặt."
Hứa Nam Nam về đến nhà, việc đầu tiên là đi tìm Vu Đông Lai thêm hộ khẩu cho Hứa Tiểu Mãn.
Vu Đông Lai vẫn luôn ở nhà chờ Hứa Nam Nam về, mới sáng sớm bà cụ đã chờ không kịp thúc giục ông ấy đi xem Hứa Nam Nam có về không. Bản thân Vu Đông Lai cũng đã sang căn nhà đó nhìn thử mấy lượt.
Lúc này rốt cuộc cũng nhìn thấy Hứa Nam Nam, Vu Đông Lai lập tức dẫn Hứa Nam Nam đi thêm hộ khẩu.
Sau này Hứa Tiểu Mãn sẽ được gọi là Vu Tiểu Mãn.
"Nếu như không quen thì vẫn cứ gọi như trước kia, trên hộ khẩu không viết sai là được." Vu Đông Lai lo lắng hai đứa nhỏ chưa quen, trước tiên cứ gọi như cũ vậy.
Buổi trưa, Tiểu Mãn trở về ăn cơm, cô bé nhìn quyển sổ hộ khẩu rồi không ngừng hấp hấp cái mũi.
"Ông nội, bà nội." Cô bé thẹn thùng mở miệng gọi ông bà.
"Ừ." Hai ông bà đáp lại ngay. Bà Vu không ngừng lau nước mắt. Đến tận lúc này bà ấy mới thực sự tin mình đã có cháu gái nội rồi.
Sau khi ăn cơm xong, bà Vu lại thúc giục Hứa Nam Nam nhanh chuyển hộ khẩu sang đây. Nhưng về phần lương thực thì không cần chuyển, cứ ở trên mỏ, mấy bữa trưa sau này sẽ ăn ở nhà ăn của mỏ, tiết kiệm thời gian chạy đi chạy về hai bên. Dù sao trong nhà cũng không thiếu một phần ăn đó. Bà ấy và ông Vu đều là công chức về hưu, tiền lương và lương thực đều đủ ăn, tuổi của bọn họ lại lớn, lượng ăn cũng không nhiều, còn có thể trợ cấp cho cháu gái đấy.
Hứa Nam Nam dự định ngày mai đi làm mới chuyển hộ khẩu, nhưng thấy hai người gấp gáp như vậy nên cũng chiều theo ý của hai ông bà, tranh thủ lúc đưa Tiểu Mãn đi học thì đi chuyển hộ khẩu luôn.
Cô vốn có hộ khẩu thành phố, bây giờ có người đồng ý tiếp nhận quan hệ hộ khẩu với cô nên việc chuyển hộ khẩu dễ làm hơn Tiểu Mãn rất nhiều.
Chuyện duy nhất không tiện chính là phải đổi họ. Trước đây cô học ở trường trung cấp chuyên nghiệp, sau này thi công chức, trên giấy tờ đều dùng tên cũ, muốn sửa tên rất mất công.
Chu Lệ Bình biết chuyện này thì dẫn cô đến bộ phận nhân sự và ủy ban mỏ một vòng, thế rồi mọi chuyện cứ thế mà thành.
Sau khi làm xong thủ tục, người quen ở ủy ban mỏ hỏi cô tại sao lại đổi họ.
Hứa Nam Nam cũng không muốn giấu mọi người ở hầm mỏ về chuyện mình đi làm con thừa tự cho nhà khác. Cô cảm thấy đó không phải là chuyện mất mặt, cũng không có gì đáng xấu hổ, không cần phải giấu người khác. Giấu giếm lại có vẻ như có tật giật mình.
"Không đổi họ để giữ lại ăn tết à. Lần trước Nam Nam đói đến hôn mê bất tỉnh, thế mà người làm ba mẹ lại không đau lòng chút nào, còn ép con bé giao nhà ra. Ngay cả người được bọn họ nuôi dưỡng cũng mặc kệ, tại sao Nam Nam không thể mặc kệ chứ? Bây giờ đã không còn là xã hội cũ nữa, không phải cứ là ba mẹ thì luôn luôn đúng."
Chu Lệ Bình nghiêm khắc nói.
Những người khác cũng cảm thấy thổn thức không thôi. Nhưng rốt cuộc vẫn có người cảm thấy việc Nam Nam đi làm con thừa tự cho người khác thì tuyệt tình quá. Dù sao thì đó vẫn là ba mẹ ruột thịt.
Hứa Nam Nam cũng lười giải thích với mấy người này. Cô lại chẳng phải phiếu lương thực, sao có thể khiến người nào cũng thích mình được.
"Vậy có phải sau này chị phải gọi em là Vu Nam Nam hay không?" Chu Phương vuốt cằm, nói với giọng có phần chưa quen.
"Muốn gọi thế nào cũng được ạ." Hứa Nam Nam cảm thấy không sao cả. Dù sao thì họ Hứa của cô cũng không phải là họ Hứa của thôn họ Hứa. Nó là họ của cô ở đời trước.
Thế nên trên hộ khẩu sửa thành họ Vu chỉ là để hai cụ yên lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận