Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 590

Hai người ăn cơm xong thì đi đến nhà khách tìm hai phòng đơn.
Lúc đi đến trước cửa, Lâm Thanh Bách kéo cô lại: "Anh ở ngay bên cạnh, nếu em sợ thì gõ vào tường."
Hứa Nam Nam biết anh lo lắng cô bị chuyện ban ngày dọa sợ không thể ngủ được đây mà.
Cô gật đầu: "Gan của em nào có nhỏ như thế."
Lâm Thanh Bách cười thở dài, sửa sang lại mái tóc cho cô: "Đi nghỉ ngơi đi."
Hứa Nam Nam vâng một tiếng, lưu luyến nhìn anh đi về phòng mình. Trở về phòng, cô mới rã rời ngồi sụp xuống giường.
Trước đó khi bị người ta bắt, tuy rằng cô rất căng thẳng, nhưng thật sự không có sợ lắm. Có lẽ trong tiềm thức cô tin tưởng Lâm Thanh Bách. Nhưng sau khi nhớ lại chuyện, tim cô vẫn còn đập mạnh thình thịch.
Nếu như không có Lâm Thanh Bách thì phải làm sao đây. Hoặc là lúc Lâm Thanh Bách cũng không có cách gì thì cô phải làm gì đây?
Hiện giờ vẫn chưa là lúc sau đó, cũng không phải là lúc bọn đầu trâu mặt ngựa cầm quyền. Lâm Thanh Bách có thể cứu cô một lần, còn có thể cứu cô lần thứ hai không? Cô vẫn luôn cho rằng mình là một nhân vật nhỏ, nhân những ngày tháng đó vẫn chưa đến cô tranh thủ nhặt chút đồ cổ để kiếm chút tiền. Tiện thể giữ gìn một số di vật văn hóa, cũng có thể sống một cuộc đời bình an. Thế nhưng bây giờ xem ra tất cả đều do bản thân tưởng tượng tốt đẹp quá rồi.
Người đàn ông hôm nay nhằm vào cô như thế, xem ra ý đồ của ông ta rất rõ ràng rồi. Cho dù không có chuyện của Ngụy Tiểu Đông cũng sẽ có những lý do khác để mà bắt cô.
Những ngày tháng sau này... Phải làm sao đây?
Hứa Nam Nam nhắm mắt lại, đi vào cửa hàng Taobao.
Đây là chỗ dựa dẫm duy nhất của cô. Phải sử dụng như thế nào mới có thể bảo vệ được bản thân và có thể thay đổi được tình hình hiện nay đây.
Buổi tối ngủ không ngon, đến sáng cũng ngủ không đủ giấc, đợi đến lúc Lâm Thanh Bách đến gọi cô thì cô mới tỉnh dậy. Vừa mở cửa thì nhìn thấy Lâm Thanh Bách mặc quần áo chỉnh tề, cô hỏi: "Trời sáng rồi sao?"
Thấy cô có vẻ như ngủ không được ngon, Lâm Thanh Bách đau lòng: "Sáng rồi, em ngủ thêm một chút nữa cũng được, anh đến quân khu tìm Chương Lỗi."
Hứa Nam Nam lắc đầu: "Không ngủ nữa đâu, anh đợi em một lát nhé, em đi rửa mặt rồi ra." Vào lúc này, dù cô có buồn ngủ thì cũng ngủ không yên được.
Nói xong, cô đóng cửa đi thay quần áo, sau đó chải tóc rồi đi đến bên cạnh vòi nước rửa mặt. Lâm Thanh Bách lấy ra một hộp kem dưỡng da đưa cho cô thoa lên mặt.
Hứa Nam Nam ngạc nhiên nói: "Anh còn mang theo cái này bên người nữa à?" Lâm Thanh Bách nhìn cũng đâu có giống người yêu ngoại hình.
"Hôm qua anh bảo người ở nhà khách lấy cho. Thời tiết lạnh như vậy, em không thoa cái này thì em sẽ bị nứt da đấy." Biết cô nhóc ngơ ngác này chắc chắn không mang theo những thứ đồ này, anh mà không chuẩn bị thì khổ thân cô.
Hứa Nam Nam cười tít mắt nhận lấy kem thoa lên mặt, thấy tay vẫn còn thừa nhiều, cô thoa lên mặt Lâm Thanh Bách. Da mặt anh không mịn, sờ lên có cảm giác rất khác.
Lâm Thanh Bách bị cô sờ đến nỗi trán cũng nóng lên, bắt lấy tay của cô: "Bây giờ chúng ta đi ăn cơm thôi. Sau đó sẽ đi qua quân khu tìm Chương Lỗi một chuyến rồi trở về lại Nam Giang. Bên hầm mỏ cũng không cần lo lắng đâu, anh vừa đi gọi điện thoại rồi, quản lý mỏ các em biết chuyện này rồi."
Hứa Nam Nam gật đầu, sau đó kéo tay áo của Lâm Thanh Bách, ngẩng đầu thở dài: "Anh Lâm, anh thu xếp chuyện này xong cả rồi, nếu như sau này em trở nên lười biếng, gì cũng dựa dẫm vào anh thì làm sao đây?"
Từ trước đến nay cô vẫn không nghĩ rằng có một ngày cô sẽ giao toàn bộ cuộc sống của mình để cho một người khác sắp xếp. Lúc trước chuyện gì cô cũng chỉ có thể tự một mình đảm đương lấy, bỗng dưng có người thu xếp mọi chuyện cho cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận