Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 371

Hứa Nam Nam thật sự không muốn để ý tới cái tên cà lơ phất phơ này, vừa nhìn đã biết là người không đứng đắn. Nhưng người ta chẳng có chút tự giác nào, cô đành nhíu mày nói: "Cậu đừng quơ nữa, chóng hết cả mặt."
"Được, được thôi, tôi không quơ nữa." Lâm Thanh Tùng tủm tỉm đứng cạnh cô. Nhìn mấy cái túi lớn chất đống bên cạnh Hứa Nam Nam, bèn hỏi: "Cô cũng tới lấy hàng à?"
Lại nhớ tới lần trước gặp được Hứa Nam Nam ở Thượng Hải, mắt cậu ta sáng lên, hưng phấn nói: "Đừng nói cô cũng là nhân viên mua bán nhé, ôi chao, chúng ta đúng là có duyên phận thật đấy. Về sau chúng ta có thể kết bạn đồng hành rồi.
Ai muốn làm bạn đồng hành với cậu ta chứ. Cả hai kiếp của Hứa Nam Nam, quả thực chỉ gặp qua một người cứ tỏ ra như là thân thiết như vậy thôi.
Sau khi nghe Lâm Thanh Tùng tự nói nhảm một hồi ở bên cạnh, Hứa Nam Nam biết được rằng, cậu ta hiện giờ đang làm nhân viên mua bán của xã mua bán huyện Nam Giang.
Lần trước còn nghĩ rằng người này thích hợp làm người mua bán, ấy vậy mà thật sự là đã làm công việc đó rồi.
Nghe cậu ta nói ở bên đó nói chuyện nửa ngày, bên cạnh đã có vài người nhìn họ rồi. Hứa Nam Nam cảm thấy không nên cho người này tiếp tục nói thêm nữa, cười lễ phép nói: "Đồng chí, chúng ta quả thực chỉ là từng mua bán hàng với nhau một lần, thật sự không thân nhau gì cả."
"Tại sao lại không thân chứ, đã gặp mặt nhau ba lần rồi."
Lâm Thanh Tùng thầm mừng trong lòng. Vốn dĩ đến đây là không muốn để ông già mình quản, không ngờ rằng khi đến đây lại thích thú đến vậy, đầu tiên là thằng ngốc Lưu Hồng Quân ngốc như con lợn, một kẻ ngốc lại còn giả vờ ra vẻ thông minh, hiện giờ thì lại gặp một cô gái thú vị như vậy.
Hứa Nam Nam nhìn cậu ta, tóc vuốt ngược, khuôn mặt trắng nõn, còn cười một cách đắc ý… không đứng đắn mà, đúng là không đứng đắn.
Cô đang tính xem làm thế nào để thoát khỏi người này, thì xe của bên mỏ đã qua đến đây.
Hứa Nam Nam đưa hóa đơn hàng cho tài xế lái xe rồi lập tức rời đi.
Lâm Thanh Tùng nhìn cô rời đi thì lại soi gương, cậu ta đáng sợ đến thế sao, rõ ràng là trông đẹp trai mà. Giống mẹ cậu ta biết bao, mẹ cậu ta là hoa khôi của đoàn văn công đó. Những bà thím ở trong đoàn đều nói trông cậu ta rất đẹp trai.
Cảm thấy bản thân nhận phải một cú đả kích, Lâm Thanh Tùng cố chấp chạy qua hỏi người lái xe hàng đó, còn đưa cho một điếu thuốc.
Người lái xe nhìn sang, đồ tốt, thuốc lá Đại Trung Hoa đấy. Thế là ông ta lập tức cười để lộ ra hàm răng vàng.
"Vừa nãy cô gái mà nhận hàng cho các người là ai vậy?"
"Đó chính là cán sự Vu của chúng tôi, là người của bộ phận vật tư." Người tài xế quẹt que diêm để châm thuốc, rít một hơi, ừm, vị ngon quá.
Hứa Nam Nam về thẳng khu mỏ.
Lúc đi ngang qua cửa mỏ, Vệ Quốc Binh đang chỉ huy những người gác cổng khác cách canh gác. Nhìn thấy Hứa Nam Nam đi tới, anh ấy vẫy tay cười chào: "Nam Nam đã về rồi sao."
Hứa Nam Nam nhìn thấy anh ấy có vẻ như là muốn nói chuyện gì đó, cũng bước đi qua bên đó: "Chiều hôm qua cháu đã về rồi ạ, vừa mới đi đến bưu điện để lấy hàng."
Vệ Quốc Binh rít một hơi thuốc, cười tít cả mắt: "Nam Nam, chú hỏi cháu một chuyện nhé."
"Chuyện gì vậy chú." Hứa Nam Nam thắc mắc hỏi. Cô đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chú Vệ có biểu cảm khuôn mặt nhiều chuyện đến thế.
Vệ Quốc Binh ngó trái nhìn phải, ánh mắt sáng lên, nói nhỏ: "Cháu với tên nhóc cảnh sát Tôn gì đó, có phải là đang hẹn hò với nhau không."
Hứa Nam Nam trợn tròn mắt: "Chú Vệ, chú đang nói gì đấy, cháu còn chả thân thuộc gì với người tên cảnh sát Tôn đó, sao có thể hẹn hò được chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận