Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 187

"Sắp về quê đón năm mới rồi, em lo đến lúc đó mẹ sẽ hỏi."
Giờ nghĩ đến chuyện về quê đón tết là trong lòng cô ta thấy nặng trĩu, bà cụ nhìn chằm chằm chuyện này. Nếu để bà ta biết được thì tiêu.
"Anh nói rồi, chuyện này đừng nghĩ nữa, số người ở hầm mỏ bây giờ không nhiều, trước kia em… chuyện này sau này đừng nhắc nữa. Anh vẫn nuôi nổi các em." Nói xong thì xoay người, đưa lưng về phía Lý Tĩnh rồi tự mình ngủ thiếp đi.
Nghe vậy, trong lòng Lý Tĩnh càng thêm chùng xuống, nhắm mắt cả buổi mà vẫn không sao ngủ được.
Cuối cùng cũng đến cuối năm.
Hầm mỏ cũng có ngày nghỉ, nhưng ngày nghỉ không nhiều, nghỉ từ 30 tết đến mùng 5 tết thì phải quay lại hầm mỏ làm việc, và vẫn phải giữ lại một bộ phần người để trực ban.
Hứa Nam Nam sắp về quê ăn tết, cô là công nhân tạm thời nên chuyện thế này cũng sẽ không đến lượt cô.
Lần này cô định ở lại thôn vài ngày. Trước khi đi, cô định đến thăm nhà Vu Đông Lai.
Về chuyện nhà, Hứa Nam Nam vẫn chưa nói với Tiểu Mãn. Đợi năm sau hộ khẩu vào thành phố, bàn xong chuyện này rồi hẵng nói. Trước đó Vu Đông Lai cũng từng nói cho cô vào ở trước. Hứa Nam Nam có cân nhắc riêng của mình mình. Đầu tiên, cô mới đến hầm mỏ hơn hai tháng, còn là công nhân tạm thời, bỗng chốc có nhà thì quá mức gây chú ý. Hai là, trước đó cô còn phải đến lớp học buổi tối, ở ký túc xá tiện hơn.
Lần này Hứa Nam Nam vẫn mang theo Hứa Tiểu Mãn, chỉ nói lần trước lúc mình vào thành phố, vừa vặn gặp được người tốt bụng.
Hai chị em cùng nhau mang quà đến nhà Vu Đông Lai, khiến cặp vợ chồng già rất vui.
Hai người không có người thân, lúc ngày tết là những lúc cảm thấy vắng vẻ nhất, bây giờ có hai đứa trẻ đến nhà, trong nhà thoáng cái trở nên có không khí có hơi người.
Lần này Hứa Nam Nam không chỉ tặng thuốc bổ, mà cò tặng thêm chút bột mì. Để lúc hai người ăn tết có thể gói sủi cảo.
"Cháu đến thì đến, còn mang theo này nọ làm gì, thịt lần trước cháu tặng, hai ông bà ăn lâu lắm đấy." Bà Vu cười híp mắt nói, không phải là bà ấy thèm chút đồ này như trẻ con, mà là bà ấy đánh giá cao tấm lòng này. Cảm thấy mình và bạn già vẫn còn có người nhớ thương.
"Sắp đến tết rồi, sao có thể tay không đến cửa được ạ. Bà Vu, bà phải ăn cho khỏe đấy ạ, cháu sẽ luôn tìm cách lấy được ạ."
"Sau này cháu hãy dừng việc này lại đi. Bà ăn không được bao nhiêu, còn cháu làm việc này… không ổn. Lỡ như bị người ta biết thì sao?" Bà Vu có chút lo lắng.
Hứa Nam Nam cười nói: "Bây giờ có bà và ông Vu giúp, chuyện lớn của cháu cũng không còn nữa, cháu cũng không làm nữa ạ. Chẳng qua là lấy đồ bổ chỗ người ta cho mình dùng mà thôi, không phạm pháp ạ."
Bây giờ đã giải quyết xong vấn đề lớn, Hứa Nam Nam cũng không muốn mạo hiểm nữa. Hiện tại trong tay cô có tiền tiết kiệm, đủ dùng. Có cửa hàng Taobao trong tay, ăn dùng cô đều không thiếu.
Nghe thấy Hứa Nam Nam nói thế, bà Vu cũng thấy yên lòng.
Bởi vì chị em Hứa Nam Nam đến, nên bà Vu định đích thân xuống bếp làm một bữa ngon. Nhưng Vu Đông Lai không đồng ý, giành làm việc đó. Hứa Nam Nam bèn nói: "Tay nghề cháu không tệ, hay là cháu làm chút cho ông bà nếm thử nhé. Cháu là làm việc ở nhà ăn đấy, có thấy giỏi dạy đấy ạ." Lời cô nói mang thêm vài phần dí dỏm.
Bà Vu nói: "Cháu là khách, sao có thể để cháu nấu cơm được."
Hứa Nam Nam chân thành nói: "Ông bà giúp cháu và Tiểu Mãn chuyện lớn như thế, làm bữa cơm có là gì đâu ạ. Sau này nếu ông bà thích ăn, cháu thường xuyên làm cũng được nữa ạ."
Bất kể là người từng giúp cô, hay là người giúp cô trong tương lai, cô đều phải chân thành báo đáp cho người đó.
Bởi vì dù từng là một trẻ mồ côi, hay là sau này trở thành Hứa Nam Nam, đều khiến cô cảm nhận sâu sắc được sự quý giá của những sự giúp đỡ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận