Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 808

Cậu ta bực bội đến nỗi suýt chút nữa đã vò rối tóc.
Buổi trưa ăn cơm tại nhà ăn ở sở nghiên cứu, cậu ta bưng bát cơm của mình đến ngồi bên cạnh Chu Thắng Nam: "Giáo sư Chu, tôi cảm thấy chúng ta cần nói chuyện đàng hoàng với nhau."
Chu Thắng Nam nhìn cậu ta tỏ ý rằng cậu ta cứ tiếp tục.
Lâm Thanh Tùng đặt đĩa cơm qua một bên, nghiêm túc nói: "Tôi đã suy nghĩ rất lâu, tôi cảm thấy chuyện của chúng ta lúc trước không thể cứ để vậy được, tôi phải có trách nhiệm với cô. Chúng ta ở chung với nhau lâu vậy rồi, cô nên biết tôi là một người rất giữ mình, nếu đã cùng cô… Tôi cảm thấy chúng ta không thể cứ không rõ ràng như vậy được."
Chu Thắng Nam húp canh, lại nhìn cậu ta một cái, để cậu ta nói hết.
"Ý của tôi là, chúng ta có thể thử qua lại với nhau xem sao. Tôi chưa cưới, cô chưa gả, chúng ta vừa hay bù đắp cho nhau."
"Anh cảm thấy tôi cần bù đắp cho nhau sao?" Chu Thắng Nam cười nói.
Biết cô có bản lĩnh, ăn với người ta bữa cơm là đã làm người ta chạy theo cô! Lâm Thanh Tùng vô cùng bứt rứt nói: "Ý của tôi là phù sa không chảy ruộng ngoài, chúng ta cũng coi là phù sa trong sở nghiên cứu này, đừng nên chảy ra ngoài, vẫn nên chảy trong nội bộ thì hơn."
Chu Thắng Nam cười: "Nếu tôi nghe không lầm thì ý anh là muốn yêu đương với tôi sao?"
Lúc này Lâm Thanh Tùng đỏ cả mặt: "... Đúng là ý đó."
"Tôi không biết trong nước như thế nào, có điều theo tôi biết ở nước ngoài trước khi đàn ông hẹn hò với phụ nữ là họ sẽ làm gì đó. Tôi thấy thầy Trương hình như cũng có ý như vậy." Chu Thắng Nam nghiêm túc nói.
"Xem biểu hiện của anh nhé." Chu Thắng Nam bình thản nói, sau đó bưng bát cơm vừa ăn xong của mình đi mất.
Lâm Thanh Tùng: "..."
Hứa Nam Nam vẫn luôn tò mò về tình hình phía Lâm Thanh Tùng, kết quả là sau khi Lâm Thanh Tùng học hỏi kinh nghiệm được từ cô vào lần trước xong là cậu ta không trở về một lần nào. Làm cho cô cũng không có cơ hội biết được rốt cuộc là Lâm Thanh Tùng đã theo đuổi được người ta hay chưa.
Thế là đợi Nhị Bảo được nghỉ học, cô bảo Nhị Bảo đến sở nghiên cứu thăm Lâm Thanh Tùng, bày tỏ đôi chút rằng người trong gia đình rất quan tâm đến kẻ xa nhà như cậu ta.
"Chủ yếu là xem thử giáo sư Chu đó nhé." Hứa Nam Nam dặn dò.
Nhị Bảo lắc đầu nguầy nguậy, giáo sư Chu đó đáng sợ lắm. Một người phụ nữ vừa thông minh vừa đáng sợ.
Thiếu niên mười ba tuổi mà đã cao gần bằng Hứa Nam Nam, lúc này mặt cậu bé đầy vẻ không tình nguyện. Hứa Nam Nam sờ gáy con trai mình như sói đóng giả bà ngoại: "Ngoan nào, Nhị Bảo là ngoan nhất, chuyện này có liên quan đến hạnh phúc cả đời của chú hai con đấy. Mẹ cũng là có ý tốt thôi."
Nhị Bảo mếu máo, vẫn miễn cưỡng đi. Mẹ cậu bé cũng đã ngỏ lời rồi, cậu bé không đi không được. Làm con trai thật khó.
Hứa Nam Nam vừa ở nhà làm việc, vừa đợi Nhị Bảo mang tin tức trở về.
Kết quả còn chưa đầy hai tiếng đồng hồ, con trai đã mặt đầy sợ hãi quay về nhà. Bộ dạng cậu bé giống như nhìn thấy thứ gì đó không thể chấp nhận được vậy.
"Mẹ, mẹ, sau này con tìm vợ nhất định phải tìm một người ngốc nghếch một tí." Nhị Bảo kéo cánh tay Hứa Nam Nam.
"Con đã thấy cái gì rồi?"
"Chú hai con là một người lười biếng biết bao, ở nhà không hề động tay động chân tí nào, lúc ra ngoài cũng có người hầu hạ. Vậy mà bây giờ lại rót trà cho giáo sư Chu, giáo sư Chu không nói chuyện mà chú hai cứ đi theo như cái đuôi, giáo sư Chu nhéo lỗ tai của chú hai, chú hai còn cười ngây ngô. Mẹ à, chú hai con chắc là ngốc luôn rồi, bị người phụ nữ đó ức hiếp đến ngốc luôn rồi."
Hứa Nam Nam không ngờ đứa con trai thứ hai của mình trong sáng như vậy, đây rõ ràng là thú vui của cặp đôi người ta, cái gì mà ức hiếp chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận