Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 367

Hứa Nam Nam thấy có lẽ bà cụ này cảm thấy dù sao bà ấy cũng đã trút ra cơn bực dọc trong mình. Những thứ này nếu bị cô lấy đi hết, về sau hậu duệ người ta chắc phải hộc máu mất.
Hộc cứ hộc đi, thứ này tôi vẫn phải lấy.
Thấy trời không còn sớm, Hứa Nam Nam dứt khoát xách bình hoa, lên xe trở về nhà khách. Đã có cách, không cần nóng lòng nữa, chuẩn bị đầy đủ rồi hẵng quay lại.
Thấy Hứa Nam Nam lên xe, bà dì tiếp tục cúi đầu quét rác: "Ông trời có mắt, không cho lũ vong ơn bội nghĩa các người được hời."
Ăn cơm xong trở lại nhà khách, quả nhiên Tiểu Khương đã đun nước nóng giúp cô.
Ôi chao, đúng là người chân thành. Hứa Nam Nam khoan khoái rửa mặt rửa chân, sảng khoái nằm xuống giường.
Đang định đi ngủ, trong đầu lại vang lên tiếng leng keng.
Cổ lỗ sĩ: "Cái chậu thanh hoa kia dưới đáy có con dấu không!"
Hứa Nam Nam bừng tỉnh. Chậu thanh hoa gì. Cô nhìn Taobao một lượt mới biết cậu ta đang nói đến cái chậu đầy bùn đất mà cô dùng đồ ăn đổi được từ chỗ bà lão kia.
Còn chưa nhìn kĩ, cũng không đem bán vội, nên mới tiện tay ném vào. Hứa Nam Nam nhìn nhìn đáy bình.
"Nội Tạo Quan Diêu."
Đồ sứ "Quan Diêu" nhằm phục vụ hoàng triều không vì thế mà không được tính đến lợi nhuận, cũng có lúc vì thiếu vốn nên khó tiếp tục kinh doanh. Vì kế mưu sinh, lò nung Quan Diêu "lách luật", nung tạo ra sứ "Quan Diêu Nội Tạo", lén lút bán cho người dân.
Cổ lỗ sĩ: "Cái đó là Quan Diêu Nội Tạo. Còn gì nữa, bên trong còn chữ gì nữa không?"
Này Hứa Nam Nam đọc hiểu: "Chế tạo vào năm Đại Minh Tuyên Đức."
Cổ lỗ sĩ: "Không ngờ là thật. Cô tìm thấy ở đâu thế, hồi sáng mới nói đi tìm đồ sứ, chưa gì đã tìm thấy rồi. Tôi muốn cái này."
Hứa Nam Nam vẫn đang mờ mịt, tôi nào biết này là cái gì, giá trị bao nhiêu đâu. Muốn có ngay rồi à? Dù sao cũng là trợ lý của mình, tuy người ta không thừa nhận, nhưng mà bây giờ cô vẫn phải dựa vào người này đấy: "Cậu không sợ là giả à?"
Cổ lỗ sĩ: "Lỡ là thật thì sao, những thứ như đồ cổ cũng phải dựa vào vận may."
Hứa Nam Nam cảm thấy không nên nói gì thì hơn: "Thôi được, cậu thích thì lấy đi, đưa đại tôi chút là được. Sau này chúng ta hợp tác vui vẻ." Dù sao ngày mai tôi còn một đống hàng thật đang đợi, cái này không hiếm lạ gì.
Cổ lỗ sĩ: "Đang định đưa cô một trăm trám mươi ngàn, nếu cô đã nói vậy thì bỏ bớt số lẻ đi nhé."
Số lẻ này có phải hình như hơi quá lớn rồi không.
Lời đã nói ra không thể rút lại, định giá một trăm ngàn, khi tiền đã vào túi, Hứa Nam Nam thoải mái đi ngủ.
Thôi vậy, dù sao giá vốn cũng chỉ năm lạng mì sợi. Đi ngủ, ngày mai phát tài rồi.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Nam Nam hứng khởi mặc quần áo. Vội vàng bước ra cửa.
Tiểu Khương ngồi ở quầy lễ tân cắn hạt dưa, thấy Hứa Nam Nam đi ra ngoài, lắc đầu thở dài, đãi ngộ công tác người ta tốt thế thôi, chứ cả ngày bận rộn đi sớm về khuya cũng quá sức.
Công việc của mình vẫn nhàn hơn. Cuối cùng cũng tìm được cảm giác cân bằng.
Hứa Nam Nam mang theo bình hoa, đi thẳng về phía sân nhỏ có ba lối vào kia. Lúc này bên trong không nhiều người lắm, dĩ nhiên đều đã bắt đầu đi làm việc. Chỉ có một vài người già cùng phụ nữ ở nhà dọn dẹp.
Thấy người lạ đi vào, ai nấy đều nhìn về phía Hứa Nam Nam. Hứa Nam Nam nói: "Tôi tìm nhà họ Vương."
Nghe nói tìm người, người ta bèn chỉ vào trong sân, bảo vào đó tìm. Dạo này không có ai dám đi trộm cắp nữa, cũng không sợ người lạ hãm hại.
Hứa Nam Nam bước vào, vừa đặt chân xuống thì nhìn thấy một người phụ nữ đen đen gầy gầy đang phơi quần áo, người phụ nữ thấy cô, hỏi: "Cô tìm ai?"
Hứa Nam Nam cười nói: "Hôm qua tôi đi thu thập bình hoa ở gần đây, nghe người ta nói nhà cô có rất nhiều đồ sứ loại này, nên tới đây xem thử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận