Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 681

Nào là sách vật lý, sách sinh học, sách hóa học này nọ. Nhiêu đó thôi cũng đã mấy trăm quyển. Hứa Nam Nam lấy mấy quyển để xem, toàn sách viết bằng tiếng Anh, còn có một số quyển viết bằng tiếng Đức... nhìn mà chẳng hiểu gì hết.
Cô cũng mua lấy sách tiếng Trung, nhưng rõ ràng chỉ có thể lấy những quyển sách này từ nước ngoài, và cũng chỉ có thể lấy được sách viết bằng tiếng nước ngoài mà thôi. Cũng không biết sau khi giao lên trên, bọn họ có thể phiên dịch được đống sách này hay không.
Quên nó đi, cứ giao nộp đống sách này trước đã.
"Anh Lâm, chúng ta đi tỉnh lỵ chơi nhé, đã lâu không đi rồi." Vào ngày nghỉ đầu tiên sau khi tan làm, Hứa Nam Nam đề nghị đến tỉnh lỵ chơi.
"Đi xem phim nhé?" Trong lòng Lâm Thanh Bách cũng bắt đầu rục rịch muốn đến tỉnh lỵ một chuyến. Chỉ còn mấy tháng nữa anh và Nam Nam sẽ kết hôn, dù đã mua sắm gần hết mọi thứ nhưng vẫn cứ cảm thấy chưa đủ. Đặc biệt là vải may quần áo cho Nam Nam, phải mua nhiều hơn một chút để sau này mỗi tháng đều có thể may hai bộ mới.
Lần này Hứa Nam Nam không dám đi xem phim nữa. Lặp lại trò cũ ở cùng một nơi sẽ khiến người khác dễ dàng phát hiện. Hơn nữa, lần này không chỉ là một ít tài liệu, mà là rất nhiều rất nhiều sách, cô phải tìm một nơi thích hợp mới được.
"Ngày mai rồi lại nói."
Lâm Thanh Bách cười nói: "Được, nghe theo em hết." Nam Nam đồng ý ra ngoài chơi là chuyện tốt, gần đây áp lực của cô thật sự quá nhiều, anh lại bận chuyện của Nam Giang nên không có thời gian ở bên cạnh cô, ra ngoài chơi cũng tốt.
Tại mỏ sắt, Lý Tĩnh đến văn phòng nhưng không gặp được Hứa Nam Nam, lập tức mặt xám mày tro trở về. Bà ta bây giờ đã già đi rất nhiều, khí chất trên người cũng thay đổi, khác xa với hồi chưa về nông thôn. Trước kia lúc nào cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, luôn đem lại cảm giác vài phần huênh hoang. Bây giờ lại luôn co vai rụt cổ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Có người chào hỏi bà ta, bà ta cũng không dám nói chuyện.
Sau khi về nhà, Hứa Kiến Sinh cũng đã về, thấy bà ta lại ra ngoài thì không vui: "Cô lại đi tìm ai vậy? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gây chuyện nữa, thành thật mà sống đi. Nếu như cô gây chuyện nữa, tôi sẽ ly hôn với cô."
Hứa Kiến Sinh đã nói câu này mấy lần rồi, luôn chỉ hù dọa Lý Tĩnh mà thôi. Nói thật, nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Lý Tĩnh, trong lòng hắn ta cũng không mấy dễ chịu. Dù sao cũng là vợ chồng với nhau gần nửa đời người, hắn ta nói bà ta thế nào cũng được, nhưng lại không nhẫn tâm để người khác chà đạp bà ta thành ra thế này. Nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của Lý Tĩnh thì hắn ta lại nghĩ đến hai đứa con đã sống ở nông thôn của mình. Ngay cả người lớn như Lý Tĩnh còn sống ấm ức như vậy, vậy hai đứa nhỏ thế nào thì càng không cần phải nói nữa.
Bởi vì nghĩ đến những chuyện đó cho nên cảm tình của hắn ta đối với Lý Tĩnh cũng khá là phức tạp. Vừa thương xót lại vừa thấy phiền.
Lý Tĩnh cũng không biết những suy nghĩ đó của Hứa Kiến Sinh, nghe thấy Hứa Kiến Sinh đòi ly hôn, bà ta lập tức nói: "Anh Hứa, em sai rồi, anh đừng giận. Em chỉ muốn đến gặp Nam Nam, em thật lòng mà. Em biết sai rồi. Cuộc sống ở nông thôn không phải dành cho con người, mẹ và hai anh em đó của anh đều không phải là thứ tốt. Cả cái nhà đó sai bảo em như con ở, còn cho em ăn cơm thừa, ngày ngày không đủ no, còn bị người ta đánh. Hu hu..."
Sau khi về nhà, những ngày tháng bị những người ở nhà họ Hứa chà đạp cứ đeo bám Lý Tĩnh và giày vò bà ta mỗi ngày. Hằng đêm lúc nghỉ ngơi, bà ta vẫn trằn trọc mãi, rốt cuộc đời này của bà ta đã mưu toan được điều gì.
Sống hơn nửa đời người, tính toán hơn nửa đời người, kết quả là cái gì cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận