Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 61

“Mẹ, mấy năm nay con và Tiểu Mãn chưa từng được mặc đồ mới, khâu khâu vá vá, đắp vào bao nhiêu miếng vá rồi. Hơn nữa, trong nhà cũng không phải là không có, hôm qua con còn nhìn thấy trong tủ quần áo của các chị Hồng Hồng treo rất nhiều quần áo mà.”
Sắc mặt của Hứa Hồng và Hứa Mai Tử lập tức thay đổi. Hứa Hồng nhìn Lý Tĩnh: “Bác gái…”
“Đó là đồ của mấy đứa Hồng Hồng, có liên quan gì đến mày đâu.”
Lý Tĩnh tức giận, trừng mắt nhìn Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam không để ý đến cô ta, trực tiếp nhìn Hứa Kiến Sinh. Bây giờ cô hoàn toàn không có cách nào giảng đạo lý với Lý Tĩnh nữa. Dù sao thì vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tìm người có thể đánh bại được Lý Tĩnh là được. “Cha, tự cha nghĩ thử xem, mấy năm qua con và Tiểu Mãn có từng được may quần áo không?”
Đối với những chuyện gia đình vặt vãnh này, Hứa Kiến Sinh chưa bao giờ để ý đến, cũng không biết những tình cảnh này, nghe Hứa Nam Nam nói vậy, cảm thấy đây cũng chẳng là chuyện lớn gì: “Xem trong nhà có bộ đồ nào vừa vặn không, cho đứa nhỏ chọn hai bộ. Bây giờ may cũng không kịp nữa rồi, đợi qua một thời gian nữa phát phiếu vải thì may quần áo mới ăn tết cho bọn trẻ.”
“Cái này là để lại…” Cho Hồng Hồng may quần áo tham gia hoạt động trường học.
Những lời này Lý Tĩnh không nói ra ngoài, nhìn thấy Hứa Kiến Sinh sầm mặt, cũng không dám nói tiếp nữa.
Cô ta cũng biết, sở dĩ Hứa Kiến Sinh nhận cháu trai và cháu gái đến ở, không phải bởi vì tình cảm sâu đậm gì cả, mà hoàn toàn là bởi vì mặt mũi của bà cụ. Nếu như thật sự gây ầm ĩ quá mức, Hứa Kiến Sinh cũng sẽ không vui.
“Được rồi, em biết rồi.” Cô ta rầu rĩ lên tiếng. Thầm nghĩ dù sao bình thường Hứa Kiến Sinh cũng không quản việc nhà, đến khi qua một thời gian dài, ai biết được cô ta có may quần áo hay không.
Sau khi ăn bữa sáng xong, Lý Tĩnh đi thu xếp quần áo cho Hứa Nam Nam và Hứa Tiểu Mãn. Hứa Nam Nam ở bên cạnh nhìn, đề phòng cô ta lựa mấy bộ quần áo cũ rách. Nhìn thấy ưng mắt thì lập tức nhét vào trong tủi vải. Mặc kệ là của ai. Những bộ quần áo này cô không mặc thì cũng phải để cho Tiểu Mãn mặc. Dù sao thì quần áo trong cửa hàng Taobao không thể tùy tiện lấy ra, nhưng cũng không thể cứ để Tiểu Mãn mặc quần áo cũ rách được. Đều là do cha mẹ nuôi nấng, dựa vào đâu mà con ruột không có quần áo mặc. Hứa Nam Nam thừa nhận rằng lòng dạ cô rất nhỏ mọn.
Lý Tĩnh tức đến nỗi ngứa răng, nhưng đám Hứa Hồng và Hứa Mai Tử đã đi học rồi, không có ai giúp đỡ, cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn không tức giận.
Đợi sau khi thu xếp xong xuôi, lúc này Hứa Nam Nam mới vừa lòng vác tay nải nhỏ, kéo Hứa Tiểu Mãn cùng đi theo Hứa Kiến Nam ra khỏi cửa.
Lý Tĩnh lấy cớ muốn ở nhà chăm sóc bọn trẻ, cho nên không trở về cùng được. Hứa Kiến Sinh cũng không nói gì. Hắn ta mơ hồ cảm thấy dường như tình cảm của Lý Tĩnh với bọn trẻ có gì đó không đúng lắm, nhưng mà ngày thường Lý Tĩnh đối xử với cháu trai cháu gái quả thật rất thương yêu, chẳng có lý do gì mà không thương con ruột của mình cả. Hắn ta cũng không muốn nghĩ xấu về Lý Tĩnh, chỉ có thể kết luận là bởi vì hai mẹ con ít khi sống chung, cho nên đã xảy ra chút vấn đề trong giao tiếp.
Thấy người đi rồi, lúc này Lý Tĩnh mới phát cáu, giậm chân không ngừng.
“Con nhỏ chết tiệt, đừng có đến nữa đấy.”
Hứa Linh trốn ở bên cửa, len lén nhét kẹo sữa thỏ trắng vào trong miệng: “Kẹo chị cho ăn ngon quá.” Đến khi nào chị mới có thể về nhà sống chung với cô bé nhỉ.
Lần về quê này vận may khá tốt, tới nhà ga liền ngồi lên xe về quê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận