Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 186

"Thế mới nói, không biết dạy con, sinh có nhiều đến mấy cũng vô dụng. Nuôi lớn rồi cũng không biết hiếu thảo. Hai đứa con của cô đến thành phố lâu thế rồi mà không tới nhà các cô, bây giờ có đồ tốt cũng thà cho người ta chứ không cho các cô, sau này không trông cậy nổi vào bọn nó đâu. May mà cô đối xử với cháu trai cháu gái tốt, không chừng sau này còn có thể phụng dưỡng chăm sóc cho cô đấy. Thật đáng tiếc, tôi không có phúc tốt như thế, sau này tôi chỉ có thể dựa vào con trai con gái mình nuôi mà thôi."
Chị dâu Tiêu cảm thấy lời nói này của mình rất nhói tim, cô ta có con gái ruột, thế mà còn nuôi cháu trai cháu gái, nói ra ngoài còn phải mất cả mặt nữa đấy. Không ngờ rằng cô ta nói xong mà Lý Tĩnh lại không tức giận gì, chỉ vểnh môi: "Sớm biết nó là đứa bạc bẽo, không phải chỉ một miếng thôi sao, tôi chẳng thèm. Dù sao tôi cũng không trông chờ nó dưỡng già cho tôi. Thà trông chờ vào cháu trai cháu gái mình còn hơn. Sau này hai đứa cháu gái của tôi muốn học trường trung chuyên cấp ba, không chừng còn có thể thi đậu thành sinh viên đại học đấy."
Nghe Lý Tĩnh nói thế, ngược lại chính chị dâu Tiêu lại thấy khó chịu.
"Thôi, tôi thế này cũng thành ông nói gà bà nói vịt với cô. Được rồi, tôi về nấu cơm cho con trai con gái tôi. Cô cũng nấu cơm cho cháu trai cháu gái mình đi." Nói xong thì bĩu môi, cầm lấy đế giày còn đang đóng đi vào trong nhà, miệng thì lẩm bẩm: "Còn thật sự cho rằng cháu trai cháu gái mình sẽ dưỡng già cho mình đấy. Thời buổi này, con trai ruột còn chưa chắc dựa vào được chứ dựa vào cháu trai."
Lý Tĩnh không nghe thấy những lời này, nhưng cô ta vẫn so đo về chuyện Hứa Nam Nam tặng thịt cho nhà người ta mà chị dâu Tiêu vừa mới nói. Lại nghĩ đến cô còn mời Hứa Quý ăn nhiều món như thế, mà chẳng thèm cho mẹ ruột là cô ta một miếng. Có thể thấy đúng là thứ ăn cháo đá bát.
Trong lòng cô ta vừa tức vừa thấy vui mừng, may mà ban đầu cô ta không tốn hơi lên người con nhóc chết tiệt đó, nếu không đúng là tức chết mình.
Lại nghĩ đến chuyện trước đó Hứa Kiến Sinh đã nói muốn cho con gái nhỏ Hứa Linh đi học, trong lòng càng thấy không đồng ý.
Hai đứa lớn không phải thứ tốt lành, đứa nhỏ này chắc chắn cũng không ra làm sao, đưa nó đi học thì thà tiết kiệm tiền mỗi tháng cắt thêm một cân thịt cho nhà, để đám trẻ ăn ngon thêm chút.
Buổi tối khi Hứa Kiến Sinh trở về, lúc hai người chuẩn bị đi ngủ ở trong phòng, cô ta lại ra sức nói với Hứa Kiến Sinh nghe về chuyện của Hứa Nam Nam.
"Chúng ta ở đây đấy, nó không lấy mang đến cho người nhà mà tặng hết ra ngoài. Mấy miếng thịt đó mà cho nhà chúng ta thì chúng ta có thể ăn được mấy bữa ngon lành rồi."
"Nhà thiếu tiền à? Em muốn ăn thịt thì đi cắt lấy thịt đi, nhớ nhung của người ta làm gì?" Hứa Kiến Sinh không kiên nhẫn nói, bây giờ hắn ta ở hầm mỏ cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Người ta trước mặt thì không nói, nhưng sau lưng thì bàn tán chẳng ít.
Mỗi lần Hứa Kiến Sinh nghe thấy, hắn ta đều giả vờ như không nghe thấy. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bực bội.
Trước đây hắn ta ở trong bộ đội, sau này lại đến hầm mỏ, vẫn luôn vẻ vang lỗi lạc, người ta không bới móc ra được chỗ sai nào. Ai ngờ bây giờ càng lúc càng mang tiếng thụt lùi lại.
Thế nên bây giờ hắn ta hoàn toàn không muốn nói đến chuyện của hai chị em Hứa Nam Nam nữa.
Chuyện trước kia không cần biết ai đúng ai sai, dù sao sau này bọn họ đã quyết tâm nước sông không phạm nước giếng với hai đứa trẻ đó, coi như người xa lạ là xong.
Thấy Hứa Kiến Sinh không vui, Lý Tĩnh cũng không dám nói thêm nữa, lại suy nghĩ thêm lát rồi nhỏ giọng nói: "Kiến Sinh, chuyện hộ khẩu của em còn có hi vọng không anh?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận